Hiển thị các bài đăng có nhãn KỈ NIỆM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn KỈ NIỆM. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Tháng Sáu






Tháng Sáu.

Và tôi vẫn còn dăm ba ngày để có thể làm cái gì đó khác với ngày thường. 

Thế nhưng tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc nằm coi ti vi, đi loanh quanh vô phố mua vài ba thứ lặt vặt.

Muốn thăm vài ba đứa bạn, đòi mấy món nợ, đến một vài chỗ quen, ăn mấy món mình ưa, rồi chờ tới ngày hành lý khăn gói lên đường sang Mỹ.

Mà việc nào cũng thấy chán phèo. Có xa xôi gì đâu. Mà có phải không gặp lại nữa đâu.

Mấy nay có ý chờ mưa đầu mùa. Vậy mà gió cứ đánh tan mây nơi mỏm núi. Trời gầm gừ một hồi thì im ắng, chẳng còn thấy chút dấu hiệu của mưa. Thôi cũng đành. Có khi mưa làm mát mẻ nhưng lại gợi sự ủy mị, mà mình thì muốn tâm thái nhẹ nhàng tĩnh lặng, chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều.

Còn vài ngày nữa sang Mỹ. Nghĩ thấy buồn cười một điều là hình như mình đang tiến gần đến MỘT AI ĐÓ mà cứ ngỡ quên lâu. Hay là mình đang cách xa ra người đó. Không thể nào biết được vì trái đất vẫn cứ tròn quay. Thôi không cần biết, cứ ở yên đấy đừng có đi đâu, rồi em sẽ gặp. Vì tâm tưởng em luôn có anh, nghĩ về anh. Dẫu thời gian đang dần lấy đi của ta nhiều thứ, khiến em không còn trọn vẹn như thuở nào, khiến em cũng quên béng đi anh là ai, nhưng nhất định sẽ gặp, phải gặp. Mà gặp để làm gì, em cũng chưa rõ.

Tháng Sáu rồi, của nhiều năm trôi qua.



Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Hạ






Tôi biết mình đổi thay. Tích cực.

Trôi rất xa một Di mong manh khờ khạo xù lông.

Làm một Di tư duy, năng động, hiền lành, yêu thương, đang hoàn thiện.

...

Hạ đang về trên những cành cây cao. Tháng Tư lờ mờ môt nỗi nhớ xa xôi, những hoài niệm một thời làm tôi yếu đuối.

Miễn là đâu đó trên thế gian này, người nào đó vẫn sống, vẫn đi trên những con đường bóng nắng, vẫn còn trái tim yêu thương, vẫn đọc đôi ba quyển sách, vẫn rung đùi nghe một bản nhạc, vẫn yêu khi tình gần.

Tôi thì vẫn đây thôi.

Tôi sẽ đi tìm lại tôi, tìm lại người.

Một ngày nơi biển vắng khi gặp lại, tôi sẽ nói với người rằng tôi yêu người biết bao nhiêu, và chưa từng quên...

Đừng quên tôi, nên vậy.



Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Để mãi lòng ta xao xuyến bồi hồi







Những ngày tháng đó, chúng tôi ngồi cùng nhau trong một căn gác quán cà phê. Mùa ấy gió đông tràn trề trên những tầng nhà cao, cảm giác lạnh lẽo trống vắng đến lạ. Chúng tôi ngồi đối diện trộm nhìn nhau, thi thoảng vờ lơ đễnh ngó ra ngoài khung cửa kính. Ngoài đó có một cây khế già cao ngất và to đùng đầy hoa và lá. Có lẽ nó là thứ mà những ngày đầu lưu luyến ấy chúng tôi thường nhìn nhất, hơn cả những món quà nho nhỏ tặng nhau, và, tự nhiên, cây khế trở thành một kỉ niệm như những kỉ niệm xôn xao khác chúng tôi từng có.
Mà ngày tháng ấy, gió động không ngừng, bàng bạc thổi phần phật mọi thứ mỏng mảnh, huống gì những chiếc lá khế vàng, đang từng đợt bị những ngọn gió tàn nhẫn lùa rơi xuống đất. Trong những luyến lưu xôn xao, lòng tôi chạnh những bâng khuâng theo lá. Tôi chẳng biết người ấy nghĩ gì và có giống như tôi không nữa, mà nhiều giờ khắc trôi qua có khi chẳng nói với nhau được gì nhiều, rồi đành bịn rịn rời nhau.
Ngoài kia gió mùa xao động...
Nghĩ cũng lạ. Chẳng lẽ khi nhớ về kỉ niệm, người ta vẫn thường phóng đại nó lên bằng cách thổi yêu thương vào? Tôi vẫn thường làm vậy với những ký ức đẹp của mình, và hồi hởi gặm nhấm nó khi một lúc thảng hoặc nhớ về. Kỉ niệm không bao giờ có thể hàn gắn lại những đổ vỡ, mà kỳ thật tôi cũng chẳng trông mong điều đó. Chỉ muốn lưu giữ nó như một cuốn nhật ký, lâu lâu giở ra thấy yêu thương hiện về, khiến tôi mỉm cười, hay tôi rưng rưng, hay tôi tiếc nuối, đều là những cảm xúc dễ thương, dễ hiểu, dễ chấp nhận trong mớ hỗn độn cuộc đời.
Từ sau những ngày tháng đó, tôi biết chẳng ai trong hai người chúng tôi muốn quay lại nhìn khung cửa kính có cây khế già xao xác ấy. Tất cả đã ngưng đọng thành một kỉ niệm tròn trịa trong mỗi người, đủ để nhớ để thương và không bao giờ trở lại. Mộng mơ cũng đã hết, khi thực tại của mỗi người đã phủ lên ngày tháng đẹp bằng những rong rêu.
Tôi lại như mơ thấy một bông khế, mạnh mẽ nấp trong những chồi lá đang run rẩy giữa bàng bạc gió đông, trong một lúc hoang mang nhớ...

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Tôi với trời bơ vơ





Sách và đàn cho đêm khó ngủ


Đêm có tiếng thở dài 
Đêm có những ngậm ngùi, 
Khu phố yên nằm 
Đôi bàn chân mỏi 
Trên lối về mưa bay 

Đêm anh hát một mình 
Ru em giấc mộng lành 
Xin những yên bình 
Cho loài chim nhỏ 
Cao vút trời thênh thang 

Anh ru em ngủ 
Không bằng những lời buồn anh đã viết 
Anh ru em ngủ 
Này lời ru tha thiết dịu dàng 
Ai cho tôi một ngày yên vui 
Cho tôi quên cuộc đời bão nổi 
Để tôi còn yêu thương loài người. 

Đêm hiu hắt lạnh lùng 
Sâu thêm mắt muộn phiền 
Soi bóng đời mình bên giòng sông cũ 

Tôi với trời bơ vơ.







Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Hôm chia tay anh ô cửa vẫn sáng đèn...






Những giấc ngủ đến rất nhanh và nhẹ nhàng, khi lòng người dường như lặng sóng.

Mấy tháng rồi việc nọ việc kia cuốn xô, chẳng còn thời gian để dừng lại. Những xáo trộn, những biến động, xúc cảm trồi sụt liên miên, có đâu một chút tĩnh lặng mà nhìn lại mình?

Hôm qua rời thành phố một tí, relax bằng bia và gà Đông Tảo ở một nơi yên tĩnh, xa phố phường tấp nập, không phải nghe tiếng còi xe, không thấy mình nổi sùng, bởi bia quá ngọt mà người thì quá vui. Không ngờ có một nơi yêu thế, chỉ cách phố phường tấp nập vài cây số, qua khu Amiana, qua Rusalka đình đám, rẽ vào một con lộ ẩn mình dưới những tán xoài rậm rạp. Mùi gà tiến vua luộc thơm nức mà da thì giòn sậc. Được làm người trên vạn người ăn thứ gà quý hiếm. Rượu vào lời ra được trận cười sái cả quai hàm. Rồi về nhà khi đã ngâm ngấm, ôm đứa kia ngủ ngon lành. Không nhớ đến ai, không màng nghĩ gì nữa về cuộc đời.

Thành phố nay mai sẽ có mưa. Những cơn mưa hè trút nước. Gột rửa cái thế giới bụi bặm này và bớt đi oi nồng. Đồng Đế nắng mưa thao trường những tháng ngày cũ đến nay vẫn nắng vẫn gió, vẫn khắc nghiệt lòng đời. Cũng gột sạch dùm tôi chút tàn dư còn sót lại, của những gì không đâu vào đâu, giữa tôi với người. Vì với tôi, thế là đã trọn.

"Mộng về những tháng năm xưa
Khi ta quen nhau lúc đầu
Những buồn vui qua rất mau
Nào ngờ bão tố yêu đương len sâu vào trong đáy hồn
Muốn rời xa... ôi đã muộn..."

(Sáng thức giấc sớm đọc tin nhắn "I miss you" đến từ giữa đêm, không cảm xúc gì rõ rệt. Hình như ai cũng thấy mỏi mệt khi cuộc tình đã hết).