Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Hôm chia tay anh ô cửa vẫn sáng đèn...






Những giấc ngủ đến rất nhanh và nhẹ nhàng, khi lòng người dường như lặng sóng.

Mấy tháng rồi việc nọ việc kia cuốn xô, chẳng còn thời gian để dừng lại. Những xáo trộn, những biến động, xúc cảm trồi sụt liên miên, có đâu một chút tĩnh lặng mà nhìn lại mình?

Hôm qua rời thành phố một tí, relax bằng bia và gà Đông Tảo ở một nơi yên tĩnh, xa phố phường tấp nập, không phải nghe tiếng còi xe, không thấy mình nổi sùng, bởi bia quá ngọt mà người thì quá vui. Không ngờ có một nơi yêu thế, chỉ cách phố phường tấp nập vài cây số, qua khu Amiana, qua Rusalka đình đám, rẽ vào một con lộ ẩn mình dưới những tán xoài rậm rạp. Mùi gà tiến vua luộc thơm nức mà da thì giòn sậc. Được làm người trên vạn người ăn thứ gà quý hiếm. Rượu vào lời ra được trận cười sái cả quai hàm. Rồi về nhà khi đã ngâm ngấm, ôm đứa kia ngủ ngon lành. Không nhớ đến ai, không màng nghĩ gì nữa về cuộc đời.

Thành phố nay mai sẽ có mưa. Những cơn mưa hè trút nước. Gột rửa cái thế giới bụi bặm này và bớt đi oi nồng. Đồng Đế nắng mưa thao trường những tháng ngày cũ đến nay vẫn nắng vẫn gió, vẫn khắc nghiệt lòng đời. Cũng gột sạch dùm tôi chút tàn dư còn sót lại, của những gì không đâu vào đâu, giữa tôi với người. Vì với tôi, thế là đã trọn.

"Mộng về những tháng năm xưa
Khi ta quen nhau lúc đầu
Những buồn vui qua rất mau
Nào ngờ bão tố yêu đương len sâu vào trong đáy hồn
Muốn rời xa... ôi đã muộn..."

(Sáng thức giấc sớm đọc tin nhắn "I miss you" đến từ giữa đêm, không cảm xúc gì rõ rệt. Hình như ai cũng thấy mỏi mệt khi cuộc tình đã hết).





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét