Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Tôi với trời bơ vơ





Sách và đàn cho đêm khó ngủ


Đêm có tiếng thở dài 
Đêm có những ngậm ngùi, 
Khu phố yên nằm 
Đôi bàn chân mỏi 
Trên lối về mưa bay 

Đêm anh hát một mình 
Ru em giấc mộng lành 
Xin những yên bình 
Cho loài chim nhỏ 
Cao vút trời thênh thang 

Anh ru em ngủ 
Không bằng những lời buồn anh đã viết 
Anh ru em ngủ 
Này lời ru tha thiết dịu dàng 
Ai cho tôi một ngày yên vui 
Cho tôi quên cuộc đời bão nổi 
Để tôi còn yêu thương loài người. 

Đêm hiu hắt lạnh lùng 
Sâu thêm mắt muộn phiền 
Soi bóng đời mình bên giòng sông cũ 

Tôi với trời bơ vơ.







Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Hôm chia tay anh ô cửa vẫn sáng đèn...






Những giấc ngủ đến rất nhanh và nhẹ nhàng, khi lòng người dường như lặng sóng.

Mấy tháng rồi việc nọ việc kia cuốn xô, chẳng còn thời gian để dừng lại. Những xáo trộn, những biến động, xúc cảm trồi sụt liên miên, có đâu một chút tĩnh lặng mà nhìn lại mình?

Hôm qua rời thành phố một tí, relax bằng bia và gà Đông Tảo ở một nơi yên tĩnh, xa phố phường tấp nập, không phải nghe tiếng còi xe, không thấy mình nổi sùng, bởi bia quá ngọt mà người thì quá vui. Không ngờ có một nơi yêu thế, chỉ cách phố phường tấp nập vài cây số, qua khu Amiana, qua Rusalka đình đám, rẽ vào một con lộ ẩn mình dưới những tán xoài rậm rạp. Mùi gà tiến vua luộc thơm nức mà da thì giòn sậc. Được làm người trên vạn người ăn thứ gà quý hiếm. Rượu vào lời ra được trận cười sái cả quai hàm. Rồi về nhà khi đã ngâm ngấm, ôm đứa kia ngủ ngon lành. Không nhớ đến ai, không màng nghĩ gì nữa về cuộc đời.

Thành phố nay mai sẽ có mưa. Những cơn mưa hè trút nước. Gột rửa cái thế giới bụi bặm này và bớt đi oi nồng. Đồng Đế nắng mưa thao trường những tháng ngày cũ đến nay vẫn nắng vẫn gió, vẫn khắc nghiệt lòng đời. Cũng gột sạch dùm tôi chút tàn dư còn sót lại, của những gì không đâu vào đâu, giữa tôi với người. Vì với tôi, thế là đã trọn.

"Mộng về những tháng năm xưa
Khi ta quen nhau lúc đầu
Những buồn vui qua rất mau
Nào ngờ bão tố yêu đương len sâu vào trong đáy hồn
Muốn rời xa... ôi đã muộn..."

(Sáng thức giấc sớm đọc tin nhắn "I miss you" đến từ giữa đêm, không cảm xúc gì rõ rệt. Hình như ai cũng thấy mỏi mệt khi cuộc tình đã hết).





Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Tháng năm huyền châu




Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui...





1. những buổi sáng chúa nhật
Tháng Năm
Em không biết làm gì
Để lùa khát khao dồn vào một góc
Nơi có sự tĩnh lặng
Em góp nhặt đâu đó
(Có thể trong bài thơ anh
Có thể đôi môi anh - nơi
Vệt khói mờ
(Của thứ thuốc lá tên, tuổi
Hay không tên tuổi
Cũng chỉ một vệt mờ)
Như nụ hôn trong tâm tưởng em
Chạm xuống anh
Mỏng như vết gió)

Em chờ đợi rất lâu rồi
Nơi bậu cửa tay khô mân mê đốm nắng - em ngồi
Tóc sầu thõng thượt - mù lòa thân xác - mặc tình
Mấy làn khói, hay gió, hay môi hôn - mỉa mai tĩnh lặng - anh
Vào khát khao em, khô cằn, mệt mỏi
Vào nhập nhoạng hai miền sáng, tối
Thứ hội họa đen trắng, anh vẽ không ngừng
Vì cơn nắng tháng Năm có khi rát bỏng vai trần
Cũng có khi rọi sáng ngực tối
Ân cần - em chờ anh uống say sưa.

Nhưng tĩnh lặng - anh
Mai mỉa khao khát em
Như nắng - mưa

2.
những buổi sáng chủ nhật
Em dồn khát khao vào ly cà phê chát đắng
Tự hỏi anh đang ở đâu
cái xứ sở mù lòa nào đã dắt anh đi
Mà em không tìm thấy?
Anh nuôi nhốt sự tĩnh lặng của mình thành con thú đói
Nhai nuốt anh vào phút cuối đời
Có phải vậy? Có đúng vậy?
anh ôm nỗi nhớ có ánh huyền châu?

3.
Buổi sáng chủ nhật
Nắng rực làn da em nâu
Rực nỗi sầu về đâu
Mà thõng thượt đã tràn lên gối
Em không cười không nói
Giấu nhớ thương vào môi mím nhọc nhằn
Tựa mắt khép huyền châu.




Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Hàng cây đưa em đi về...






Những cuối tuần khi nào cũng dễ chịu...

Ấy là khi người ta không phải hấp tấp chạy đua với những mốc thời gian được ấn định. Tự cho phép mình làm bất cứ thứ gì mà ngày thường phải đắn đo suy tính.

Nha Trang luôn chìu lòng những kẻ vô nguyên tắc như tôi. Chẳng có gì phải nôn nóng và bị cuốn xô, nếu ta cứ việc ta ta làm.

Một năm rồi tôi cho mình cái quyền được làm theo ý mình, bắt người khác phải theo quy định của mình, tất nhiên chẳng cưỡng cầu những thứ khắt khe quá đáng vô lối.

Sáng nay tôi không phải làm việc sớm. Tôi nằm ườn, bỗng dưng thích làm tình làm tội ai đó.

Quả nhiên được toại ý. Tự ái của tôi được thoả mãn nhưng nó ngốn của tôi gần hai tiếng đồng hồ.

Thế đấy, cái gì cũng có giá của nó. Nên tôi nghĩ mình nên bắt đầu học cách cân nhắc việc cứ chìu chuộng cảm xúc của mình.

Đêm qua coi phim có đoạn hội thoại khá hợp với tâm trạng tôi lúc này.

"Kể từ khi không còn bố mẹ, tôi quyết định không để mình bị phụ thuộc vào ai nữa. Tôi không muốn nghĩ đến sự mất mát. Tôi sợ bị bỏ rơi nếu phụ thuộc vào ai. Và anh làm cho tôi bắt đầu lo sợ".

Tôi ngồi quán trưa, nhìn nắng nhảy nhót đuổi nhau. Vô ưu quá đỗi. Biết mình còn lâu mới vô ưu như thế. Chỉ có thể gột sạch và refresh toàn bộ, rồi như trẻ thơ học lại thảy mọi thứ, từ đầu.

Học lại từ đầu, chẳng biết tôi có còn đủ thời gian không nữa.

"Đường tương lai chợt xa xôi
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người?"





Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Ôi tóc em dài đêm thần thoại



Em đứng lên gọi mưa vào hạ...

Tôi bỏ phố đông để về chốn của mình, chỉ cách lòng đường chừng mấy chục bước chân mà thấy như cách xa đời quá mực. Tuổi mấy rồi, mà nắng mưa qua đây không còn mang nhiều ý nghĩa nữa. Cảm xúc chỉ là những thoáng thương vay, rồi cũng vút bay, chẳng đọng lại chút hơi hướm nào.

Về và ngồi viết.

Mấy đứa bạn bảo viết đi. Viết đi cho chúng nó đọc. Xem ra những thứ xuất phát từ một tôi - cõi thật, vẫn khác những gì chúng nó chỉ cần một cú click chuột hoặc một cái lướt tay là có thể thấy đầy rẫy tràn lan. Chúng nó vẫn thích thú trước cảm xúc thật - của một con người thật - mà chúng nó vẫn thấy hàng ngày, tiếp xúc hàng ngày hơn là đọc của một người nào đó lạ xa. Thế ra, tôi vẫn còn ''hot'' lắm.

Anh cũng gọi, bảo em mở blog lại đi. Chỉ duy nhất anh còn nhớ đến tôi, bằng chút tình đồng điệu của những người yêu viết lách. Nhưng tôi đã mở từ rất lâu rồi. Chỉ là không kết bạn với ai. Bởi cũng có những khi tôi muốn giãi bày gì đó.

Rồi mùa xuân không về
Mùa thu cũng ra đi
Mùa đông vời vợi
Mùa hạ khói mây

Có lúc tôi nghĩ có lẽ mình nên xếp lại gọn gàng cuộc sống, tâm hồn, học cách sống thôi bão nổi. Nhưng mà, tôi thấy mình khó mà dứt ra được, bởi nhạy cảm quá, nhạy tới mức thấy đau từng tế bào trước nỗi đau, ngất ngây với niềm vui, và có khi thấy nóng như dòng máu trong người. Biết sao được, tôi đã cố giống mọi người, nhưng tôi kết luận mình thật dở hơi khi làm điều đó.

Rồi tôi lại tìm thấy bạn thôi.




Ruby

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Tombe la neige





Ngày chị sang với ba, tuyết rơi dày vùng Denver, Colorado. Trên tầng cao của bệnh viện, chị chụp những bức ảnh mặt đất tuyết phủ kín. Khu bệnh viên vắng tanh trong mưa lạnh. Vài người đã nhắm mắt xuôi tay. Lòng chị tôi khi ấy chắc hẳn đã trống trải, bâng khuâng, xót xa lắm.
Tôi chưa bao giờ thấy tuyết. Lần lên Sa Pa năm nào, đêm xuống cũng chỉ 6 độ C, sương bụi như mưa li ti. Mấy người đi chung thèm nhìn thấy tuyết. Tôi nghĩ lạnh thế này đã đủ buốt xương rồi còn mơ mòng tuyết. Tối đến trong se sắt của núi rừng vùng cao, thề có Chúa tôi không tài nào ngủ được vì cái lạnh như cứa vào da thịt. Mơ một vòng tay ủ ấm là thực tế nhất, tuyết cái nỗi gì.

Tombe la neige
Tu ne viendras pas ce soir...

Hồi xưa đi học tiếng Pháp, mới chạm tay vào thứ ngôn ngữ êm ái này tôi đã lọ mọ ra nhà sách tìm cuốn Chansons Francais, rồi cùng với bản Chancon d'orphée tôi tập hát Tombe la neige vì tôi thích hát các bản lời Việt từ lúc nhỏ. Se sắt quá, thấm đẫm đến cắt lòng ra khi đâu đâu cũng chỉ một màu tang vây kín.

L'oiseaux sur les branches...

Cô đơn đến cắt lòng ra. Ngu ngơ lũ chim trong tuyết lạnh.

Ba tôi bệnh và hôn mê sâu. Lòng tôi một trời tuyết trắng.


* PS: quên tiếng Pháp nhiều.