Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018

Hay mình khóc một lần cho quên hết?





Tôi mở nhạc, lại nghe giọng Quang Dũng "môi nào hãy còn thơm..." Nhỏ em gái tôi nói bâng quơ lâu quá nghe lại bài này... Nhạc ở đâu chị có? Chị kế đem từ Việt Nam qua, nhờ mua dùm. Đời tao lúc nào cũng phải có nhạc mà, tôi đáp lời.

Buổi tối trong xe bít bùng. Bên ngoài xa lộ gió vù vù và nhiệt độ bây giờ chắc cỡ 5-7°C - lạnh lẽo. Cuộc sống mỗi ngày mỗi ngày trôi đi thật nhanh không kịp thở. Nhạc nhộp trong xe cũng vì thế lướt qua lướt qua bản nọ bản kia, nghe trong vô thức nên chả chú tâm gì.

Xong lại nghe bài Chiều biển vắng thênh thang, cố chú tâm vào để biết bài hát nói gì. Lại thấy bao nhiêu là cảnh sắc hình tượng rối ren trong bài hát, hay tại mình đã giản đơn tới độ không nạp nổi những hình ảnh cũ đang lướt qua lướt qua? Chắc là tại mình đã như thế, giản đơn và bôi xóa những kỉ niệm xa vời. Trí nhớ chính nó cũng không làm được gì để giữ lại cho tôi ký ức, khi chớm nhớ đã vội lảng, vội xóa nhòa?

"Mang tên em chiều in màu lá
Vừa tàn mùa sen hạ cháy trên cành
Sau lưng em cỏ lau mọc trắng đêm
Sau lưng em là hoang dại núi đồi

Yêu em tình tôi lặng lẽ
Chợt cả đại dương về hóa mưa ngàn
Đêm khuya tầm xuân còn ngái ngủ
Mơ nơi ngoài kia đường phố đông người

Em ở đâu hay đời tôi bờ không cát trắng
Giống như tôi không đợi chờ em
Trên biển vắng thênh thang đôi mùa sóng vỗ
Dù hạnh phúc nhạt nhòa đêm cỏ che mưa xóa
Hay mình khóc một lần cho quên hết
Như tượng đá khôn nguôi đợi cánh buồm

Sao nơi đây chiều câm lặng thế
Ngoảnh đầu nhìn dòng sông chẳng thấy đâu bờ
Đôi khi về khuya ngồi nhớ lại
Một cuộc tình quên tự lúc nào"



Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018

Quẳng gánh lo




Mẹ tôi nói sao chẳng thấy tôi lo lắng gì. Ngay cả lúc dầu sôi lửa bỏng. Có khi bà còn trách tôi vô lo.

Tôi là vậy. Trải qua nhiều thăng trầm mới ngộ ra được, đang lúc tình hình rất chi là tình hình thì tốt nhất là càng phải giữ cho tâm mình thanh thản được nhiều chừng nào tốt chừng đó. Lo nhiều thì mệt mỏi nhiều trong khi mình cần sức khỏe và đầu óc minh mẫn hơn lúc nào hết để giải quyết công việc. Cuộc sống đâu có bao giờ hết buồn phiền lo toan, nếu cứ mỗi khi có việc xảy ra mà ta dễ tuột mood như vậy không chóng thì chầy ta là người chết trước.

Xứ cờ huê này còn nhiều nỗi lo kinh khủng hơn xứ ta. Con người sống trong nỗi phập phồng lo sợ từ ngôn ngữ, luật pháp, giao thông đến bills bọng, ngân hàng... Cuộc sống xứ người xoay như chong chóng, đã cuộn vào thì lại khó gỡ ra nên mắc mứu trong đó, chỉ biết cắm đầu mà làm gỡ rối.

Có con tôi càng bận rộn hơn bao giờ hết. Lăng quăng suốt ngày với chúng nó, cuối tuần xách giỏ đi làm vì biết nếu chỉ ngồi ăn núi cũng lở. Ráng cày vài năm lo có nhà có cửa, cũng là lúc con lớn may ra được thảnh thơi phần nào.

Cứ nhìn rõ ràng cuộc đời của mình thì cứ vậy mà đi, hơi đâu lo lắng hoang mang?

Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018

Ai rồi cũng sẽ khác




Cô ấy... Cái cô mà từ ngày biết cổ tôi cũng bắt đầu biết thế nào là khổ sở vì yêu, hóa ra giờ cũng đã khác.

Cô ấy... Cái cô đã truyền cảm hứng cho tôi về cuộc sống tự do tài chính, sức khỏe, thời gian và một năng lượng tích cực cho cuộc sống, giờ cổ cũng đã khác.

Tôi... Tưởng đâu yêu trăm năm, yêu trọn đời, hóa ra tôi đã yêu năm lần bảy lượt. Tưởng đâu mình sẽ chiếm lĩnh được ba chiếc chìa khóa cho cuộc sống hoàn mỹ nhưng tôi lại dừng lại không đi tiếp được đến lý tưởng của cuộc đời mình.

Ai rồi cũng sẽ khác. Ai rồi cũng đến những ngả rẽ của cuộc đời mình. Ngay chính tôi, người từng nghĩ sẽ đi theo những đam mê, cũng đứng lại và hầu như bỏ cuộc.

Nhưng có điều là, không bao giờ quá muộn cho những sự bắt đầu. Chỉ là, bắt đầu cho điều gì tôi còn chưa rõ.

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Tôi có hai em bé




Thời gian trôi qua nhanh. Thấm thoát mà nhìn lại mọi thứ đã thành ngày hôm qua hết rồi.

Tôi có thêm hai em bé song sinh một trai một gái, lai Mỹ.

Bố chúng là một người da trắng tóc nâu mắt xanh, dễ thương về tính cách.

Dĩ nhiên có chút bất đồng về ngôn ngữ và văn hóa, nhưng hai bên đều... dàn xếp được. Tạm thời tới bây giờ cuộc sống chung một mái nhà vẫn ổn thỏa. Không biết do tôi dễ dãi hay sao mà những khuyết điểm của ảnh ban đầu hơi khó chịu với tôi nhưng giờ tôi đều có thể cho qua và không khắt khe như trước đây nữa. Kinh nghiệm sống đã dạy tôi cách cư xử chừng mực và chớ cố thay đổi tính cách của người phối ngẫu. Vấn đề là chính tôi có thể chấp nhận được hay không mà thôi.

Tuy bận rộn với ba đứa con, nhưng tôi xoay sở bằng cách đơn giản đến mức tối thiểu mọi thứ. Nên tôi vẫn có thời gian để thư giãn, viết lách bậy bạ cho vui. Giờ tôi chỉ còn thú vui viết lách, tôi hầu như đã bỏ hết những sở thích khác. Tôi còn tự hỏi sao mình trở nên hiền quá vậy 😂.

Đang mùa đông lạnh. Năm nay tuyết chưa thấy rơi nhiều. Chỉ có những ngày u ám một tí nhưng mặt trời vẫn lên. Tôi vẫn thời kỳ hậu sản nên chui rúc trong nhà ấm áp với con, hiếm hoi lắm mới thò đầu ra dòm đường xá một chút. E ngại cái lạnh se sắt này.

Tôi có gia tài là một nách ba đứa con. Đánh đổi nhiều thứ qua một năm sóng gió. Thời gian vẫn trôi, dòng đời vẫn thế dù tôi vui buồn thế nào. Nên tôi tạm thời gác lại những ký ức không mấy vui để chăm lo cho cuộc sống của chính tôi hiện tại.