Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018

Hay mình khóc một lần cho quên hết?





Tôi mở nhạc, lại nghe giọng Quang Dũng "môi nào hãy còn thơm..." Nhỏ em gái tôi nói bâng quơ lâu quá nghe lại bài này... Nhạc ở đâu chị có? Chị kế đem từ Việt Nam qua, nhờ mua dùm. Đời tao lúc nào cũng phải có nhạc mà, tôi đáp lời.

Buổi tối trong xe bít bùng. Bên ngoài xa lộ gió vù vù và nhiệt độ bây giờ chắc cỡ 5-7°C - lạnh lẽo. Cuộc sống mỗi ngày mỗi ngày trôi đi thật nhanh không kịp thở. Nhạc nhộp trong xe cũng vì thế lướt qua lướt qua bản nọ bản kia, nghe trong vô thức nên chả chú tâm gì.

Xong lại nghe bài Chiều biển vắng thênh thang, cố chú tâm vào để biết bài hát nói gì. Lại thấy bao nhiêu là cảnh sắc hình tượng rối ren trong bài hát, hay tại mình đã giản đơn tới độ không nạp nổi những hình ảnh cũ đang lướt qua lướt qua? Chắc là tại mình đã như thế, giản đơn và bôi xóa những kỉ niệm xa vời. Trí nhớ chính nó cũng không làm được gì để giữ lại cho tôi ký ức, khi chớm nhớ đã vội lảng, vội xóa nhòa?

"Mang tên em chiều in màu lá
Vừa tàn mùa sen hạ cháy trên cành
Sau lưng em cỏ lau mọc trắng đêm
Sau lưng em là hoang dại núi đồi

Yêu em tình tôi lặng lẽ
Chợt cả đại dương về hóa mưa ngàn
Đêm khuya tầm xuân còn ngái ngủ
Mơ nơi ngoài kia đường phố đông người

Em ở đâu hay đời tôi bờ không cát trắng
Giống như tôi không đợi chờ em
Trên biển vắng thênh thang đôi mùa sóng vỗ
Dù hạnh phúc nhạt nhòa đêm cỏ che mưa xóa
Hay mình khóc một lần cho quên hết
Như tượng đá khôn nguôi đợi cánh buồm

Sao nơi đây chiều câm lặng thế
Ngoảnh đầu nhìn dòng sông chẳng thấy đâu bờ
Đôi khi về khuya ngồi nhớ lại
Một cuộc tình quên tự lúc nào"



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét