Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Hàng cây đưa em đi về...






Những cuối tuần khi nào cũng dễ chịu...

Ấy là khi người ta không phải hấp tấp chạy đua với những mốc thời gian được ấn định. Tự cho phép mình làm bất cứ thứ gì mà ngày thường phải đắn đo suy tính.

Nha Trang luôn chìu lòng những kẻ vô nguyên tắc như tôi. Chẳng có gì phải nôn nóng và bị cuốn xô, nếu ta cứ việc ta ta làm.

Một năm rồi tôi cho mình cái quyền được làm theo ý mình, bắt người khác phải theo quy định của mình, tất nhiên chẳng cưỡng cầu những thứ khắt khe quá đáng vô lối.

Sáng nay tôi không phải làm việc sớm. Tôi nằm ườn, bỗng dưng thích làm tình làm tội ai đó.

Quả nhiên được toại ý. Tự ái của tôi được thoả mãn nhưng nó ngốn của tôi gần hai tiếng đồng hồ.

Thế đấy, cái gì cũng có giá của nó. Nên tôi nghĩ mình nên bắt đầu học cách cân nhắc việc cứ chìu chuộng cảm xúc của mình.

Đêm qua coi phim có đoạn hội thoại khá hợp với tâm trạng tôi lúc này.

"Kể từ khi không còn bố mẹ, tôi quyết định không để mình bị phụ thuộc vào ai nữa. Tôi không muốn nghĩ đến sự mất mát. Tôi sợ bị bỏ rơi nếu phụ thuộc vào ai. Và anh làm cho tôi bắt đầu lo sợ".

Tôi ngồi quán trưa, nhìn nắng nhảy nhót đuổi nhau. Vô ưu quá đỗi. Biết mình còn lâu mới vô ưu như thế. Chỉ có thể gột sạch và refresh toàn bộ, rồi như trẻ thơ học lại thảy mọi thứ, từ đầu.

Học lại từ đầu, chẳng biết tôi có còn đủ thời gian không nữa.

"Đường tương lai chợt xa xôi
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người?"





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét