Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

''Ta khổ đau một đời, để chết trong tình cờ''

Mới mua cuốn sách



Bây giờ bảo tôi viết về ái tình thì thôi, tôi chịu. Có những thời gian trong quá khứ, thực tế tôi đã bị cuốn theo một kiểu yêu đương gì đó khá lạ lùng và mê muội, một kiểu thêu dệt về ái tình trong sách vở phim ảnh âm nhạc, nhưng tất cả đều là vớ vẩn hết cả, khi bây giờ tôi đủ bình tâm để ngẫm lại những gì đã qua. Tuy thế, tôi biết chắc rằng mình sẽ chẳng bao giờ lấy lại thứ xúc cảm ăm ắp và đầy tràn thuở ấy nữa, một kiểu tín đồ cực đoan và bệnh hoạn (hì hì) và mãi mãi không có lời giải thích nào cho điều đó đâu. Tôi ngẫm lại những điên khùng đó, những ngày tháng ''lên bờ xuống ruộng'' xao xác chênh chao, chẳng biết thật sự cái người mà mình đang tôn thờ ấy là một thằng người như thế nào, hắn sống ra sao, yêu người thế nào, hắn có ăn không, có bài tiết như người ta vẫn hay không, chậc, nào tôi có biết.

Thế đấy có những thứ thuộc về con tim chẳng bao giờ giải thích được. Có hay không tồn tại một thứ ái tình không giống ai như vậy, và còn có ai trên đời giống như tôi không? Nhưng tôi là kiểu người như vậy. Một khi con tim đã lên tiếng thì nó đè bẹp lý trí lặng im. Tôi biết rõ điều đó ở mình và eo ơi, tôi không muốn tái lại cảnh đó.

Bây giờ tôi không thích, hay nói đúng hơn là cực ghét các gã đàn ông mèo mả gà đồng. Cực ghét các thằng cha lên mạng không ít thì nhiều cũng muốn cua gái mà tán cho vui thỏa. Cực ghét luôn các tên dùng bàn phím để tán gái không mất tiền. Tôi cực ghét các gã làm thơ, viết văn đem tặng nàng không tốn một giọt nước miếng cưa cẩm. Tôi cực ghét các bà các gái nhũn như con chi chi trước những áng thơ văn lênh láng nước. Dị ứng chính xác là từ tôi muốn dùng để nói về thói chơi mạng mẽo cưa cẩm trá hình.

Nhưng tôi thì vẫn làm thơ, theo kiểu ''khổ đau một đời để chết trong tình cờ''. Nghĩa là thảng hoặc trái tim tôi rung một tí về xúc cảm cũ, mà lạy hồn, tôi mừng vì tôi chưa biết cái kẻ đó là ai, chứ nếu mà biết thật sự rồi thì có khi tôi lại dị ứng mà nôn ọe thì chết dẫm, ở đó mà thơ với ca - tôi lại làm ra một bài thơ tuôn rồn rột như thác lũ. Tôi ơn người vì cho tôi thứ cảm xúc mộng mơ không chút tư lự đó, và ơn luôn cái khoảnh khắc biến khỏi trái tim tôi theo cách nào đó, vừa hay ho vừa dễ ghét, cho tôi chết trong sự tình cờ của yêu đương.

Còn không có thứ ái tình thiêng liêng bay bổng đó, đố tôi làm được bài nào. Tôi vốn viết thật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét