Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

GIÀ RỒI



Lên tập chí đàng hoàng chứ bộ


"Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh sẽ được nhìn mây trắng bay"
Có một lúc chợt thảng thốt nhận ra lâu rồi không yêu thương ai đến độ "quên cả lối về" mà có khi thứ ái tình như vậy còn bị mình bĩu môi bỡn cợt cho là vớ vẩn.
Cũng lâu rồi không có dịp lắng nghe con tim mình, đã để mọi thứ của cuộc sống xô bồ cuốn đi hết thảy mọi rung cảm.
Và đơn giản lấy hai chữ GIÀ RỒI để răn đe nhắc nhở mình không để cảm xúc đi hoang.
Ôi cái sự "già rồi" sao cay nghiệt thế. Đóng khung người ta vào những quy luật hạn hẹp, những nguyên tắc gò bó con người, rằng thì là có tuổi rồi bớt mộng bớt mơ, bớt để tâm hồn treo ngược cành cây, bớt sa đà chuyện ái tình nhăng cuội. Tuổi già sao lại khổ thế? Tuổi trẻ đã phải nai lưng làm lụng, quên đi thanh xuân, đến tuổi già thì tự giam lỏng mình vào những quy chuẩn thước đo, đời thế có đáng sống không hả đời.
Nên là, kêu gọi những ai đang già, sắp già hoặc già chưa đều: nếu còn hơi thở cứ yêu và mơ đi chẳng chết ai đâu.
Có gì Di lo cho. "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét