Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Good bye!








Đã nhiều lần, tôi ngồi đối diện để nghe cô kể chuyện về những giai đoạn trong cuộc đời mình. Cô bảo, chị có tài viết lách, hẳn chị có thể viết một câu chuyện về em. Tôi cười bảo chị cũng hi vọng thế, tuy nhiên đầu tôi nghĩ cuộc đời của cô khá bình lặng, không có nhiều sự thăng trầm, tôi chẳng biết phải viết như thế nào để thành ra một cuốn sách cuốn hút. Nếu viết riêng tặng cho cô thì tôi hơi lười và không có cảm hứng. Tôi chỉ biết ngồi nghe cô kể chuyện nọ chuyện kia rồi cười cho qua chuyện, tránh nhắc tới việc viết sách. Tôi tin cuộc đời mỗi người đều là những câu chuyện. Những câu chuyện êm ái, khúc nhôi, thăng trầm, đau khổ, bi đát, hài hước, trơ tráo, viễn tưởng có đủ cả, như truyện như phim, nhưng không phải câu chuyện cuộc đời nào cũng có thể viết thành sách. Cô sinh ra, lớn lên, học hành, yêu đương, kiếm tiền, thất tình, đổi việc, ly hôn… đời cô là cuộc hành trình như rất nhiều người. Cô kể, tôi nghe, và tôi vẫn chưa thấy có cảm hứng gì với những đoạn đời na ná hao hao nhiều người tôi đã gặp đã biết.
Chiều nay, chúng tôi lại hẹn nhau ra một quán cà phê gần bờ sông. Dòng sông mùa này nước lên ngầu đục, chẳng như mùa hè trong veo thấy cát ở đáy. Cô ngồi đối diện tôi như mọi lần, vận chiếc áo bằng lụa tơ tằm màu mỡ gà ôm vừa cơ thể tròn trịa, một chiếc quần tây phẳng phiu trông nhẹ nhàng thanh lịch. Chỉ đôi mắt hơi mọng đỏ.
- Chà, hôm nay trông xinh xắn quá! Tôi khen cô thực lòng.
- Ồ, xinh gì đâu chị. Thay đổi phong cách một tí thôi. Thường ngày thì jeans bụi bặm, có lúc đầm điệu đà, cũng phải thay đổi một tí thanh lịch chứ. Cô mỉm cười. Nhưng đôi mắt vẫn mang vẻ u buồn.
Cô gọi cho mình một cốc trà chanh nóng còn cho tôi thì cà phê sữa đá. Tôi đến quán cà phê không biết chọn món gì ngoài cà phê sữa đá. Họa hoằn một đôi lần tôi kêu một quả dừa xiêm khi đã uống khá nhiều cà phê trong ngày. Cô hiểu sở thích đó của tôi và vẫn thường là người gọi đồ uống cho cả hai mà không cần phải hỏi ý tôi. 
Cô hớp một hớp mỏng. Rồi nhìn thấy một vệt son màu cánh sen để lại trên thành cái cốc, cô nhẹ nhàng lấy trong túi xách một miếng khăn giấy nhè nhẹ lau sạch đi. Rồi cô cất tiếng, giọng đột nhiên khàn đi:
- Em đến gặp chị lần cuối.
Tôi giật mình. Từ lâu nay chúng tôi đã quen sự có mặt của nhau trong đời sống, khi tôi là một người đàn bà viết và cô đơn, còn cô thì cũng độc thân một mình. Trừ những khi phải gặp gỡ ai đó cho công việc, chúng tôi chọn ngồi cùng nhau để tâm sự giải khuây, dù cô luôn là người nói và kể nhiều hơn tôi.
- Sao thế? Tôi cũng chợt nghe giọng mình yếu xìu.
- Em phải đi xa một thời gian. 
- Sao đột ngột vậy? Giọng tôi bỗng nhẹ tâng.
- Ở nơi này, không còn gì để luyến lưu em. Cũng là một cách để lãng quên những chuyện trong quá khứ mà tìm đến một tương lai chị ạ.
Tôi im lặng. Ngó bâng quơ những làn cỏ đùa theo dòng nước. Nơi này không còn gì luyến lưu đối với cô. Hay cả tôi cũng vậy. Cuộc sống buồn tẻ và nhạt nhòa của tôi bao nhiêu năm qua ở chốn này thật sự là không có gì để luyến lưu. Và những nỗi buồn thẳm sâu của tôi, của cô, chốn này có ai hiểu ai thấu?
- Nếu đó là điều tốt cho em, chị cũng cầu mong cho em vui vẻ hạnh phúc.
- Vâng chị. Ánh mắt cô đột nhiên sáng lên những tia hi vọng. Em cũng mong chặng đường tới đây sẽ có điều gì đó gây cảm hứng cho chị viết về em, bởi em sẽ không sống nhạt như bây giờ nữa đâu chị.
Cô lại nâng tách uống một ngụm lớn, mỉm cười nhìn khuôn mặt còn đang lơ ngơ của tôi vì lời chia tay đến đột ngột. Rồi cả hai chúng tôi cùng miên man nghĩ ngợi chẳng ai nói với ai điều gì. Buổi chiều hôm đó, tôi bảng lảng với nỗi buồn chia tay người bạn nhiều năm của mình, còn cô thì mắt vẫn mọng đỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi vẻ như có lỗi vì bỏ tôi đi. Tôi hiểu lòng cô nên khoát nhẹ tay trấn an cô rằng tôi ổn. Tôi nghĩ đến việc giống như cô tôi sẽ dứt áo ra đi một lần nữa, lìa bỏ cái chốn mà tôi hầu như không cảm nhận được sự tồn tại của mình trong mắt ai.
Cô đi. Và buổi chiều của tôi hôm đó buồn thê thiết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét