Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Đời của một người rất thường

Cô Di bụi bặm



1. Nơi cái eo cong cong này, tiếng sóng xô bờ có vẻ đều đặn hơn vào những ngày biển lặng.
Những con sóng "ưu ái" hôn miết vào bờ cát, nơi những đá sỏi nằm im lưu lạc từ bấy đến giờ không tìm về được cố hương, chỉ biết nằm đó nghe thời gian vỗ về mòn mỏi.
Nhặt nhạnh chúng về, ánh mắt lướt qua những dáng hình lạ lẫm đúng bằng thời gian vừa chạm mắt cho đến khi chúng nằm yên trong bao tải, chưa kịp hiểu thời gian nào mài mòn bôi xóa, biển nào đã gọt dũa mà nên hình. Từ đây chúng sẽ có đời sống khác, yên vị nơi cái hồ cá rộng chừng bốn thước vuông của mụ, ngày ngày nghe lũ cá lớn nhỏ rộn ràng xôn xao hôn lén kiếm ăn trên mớ rêu mòn, nơi mụ chiều chiều ngồi đòng đưa cánh võng ngắm nghía một đời sống thu nhỏ mà mụ tạo dựng cho chúng. Vậy thôi. Mụ đưa thiên nhiên vào cuộc đời mình trầm lắng ưu tư trên những dáng hình đá sỏi mà mặc nhiên bước nốt đoạn đời.
Mụ cho hai tay vốc lấy đá sỏi, nghe những âm thanh vui tai trong như tiếng lòng ai đó phát ra từ đôi tay mình. "Sóng bạc đầu và núi chìm sâu, ta về đâu đó. Về chốn nào mây phủ chiêm bao... bốn bề nương dâu...".
Mụ lại nghe như trong tiếng đá sỏi, giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì...

2. "Đứa nèo lên mạng nhìu, post bài liên tục, đứa ấy rảnh".
Slogan trên là của cô Di á.
Nhưng mà, rảnh có nhiều kiểu, nhiều nghĩa à nha!
Muốn kết luận một người nào đó rảnh thì phải nên luận rằng: một là đứa đó rảnh thiệt, vô công rỗi nghề, rảnh rỗi sinh nông nổi; hai là đứa ấy high-tech biết rõ lên internet là cũng có thể mần ăn; ba là đứa ấy talent hơn mình, nó có thể làm việc gấp đôi gấp ba mình nên dư nhiều thời gian, còn bốn là gì... chưa rõ, chắc lên mạng để nừa tềnh.
Sao cô Di lại cùng lúc có thể điều hành việc quán, làm cái hồ cá, trang trí nhà cửa với sự trợ giúp của anh hàng xóm đẹp giai, nấu cả canh cải xanh cá rô đồng phức hết cả tạp, ra biển nhặt nhạnh sỏi đá với con, ngắm nghía làm sao mua được với giá tốt nhất thửa đất đang rao bán sát nhà mình, cùng con làm đồ chơi từ những vỏ ốc sò ngoài biển.
Chắc cổ cũng talent nhẻ, hì hì.

3.Bận và tiết kiệm.
Là hai lý do khiến mấy nay chẳng vô nhà sách hoặc đọc sách gì.
Sáng sớm đánh thức con dậy sớm vì nhà khá xa trường học. Mẹ con sau khi xiêm y ra khỏi nhà là bay ngay lên quán làm đồ ăn sáng bán. Báo cáo em cũng chả biết em đã uống phải thuốc gì mà em có thể trở thành thợ nấu đồ ăn sáng cho khách cũng ra hồn ra vía. Lời lỗ chưa rõ nhưng em biết có khổ nhiều đấy nhưng em vuôiiiiiiiiiii...
Công việc vừa là niềm vui vừa là trải nghiệm. Em vốn khác người mà. Chỉ có thế thôi mà em bị chậm mất 10 năm so với bạn bè. Khi chúng ló đã đi tới chân trời hạnh phúc thì em vẫn đương chập chững lò dò từng bước một. Đường đời giờ đây chẳng còn thênh thang như hồi giai giẻ. Nhưng em thấy vui rồi vì đã có mục đích phấn đấu. Em thấy yêu đời, ham học hỏi, ham tìm hiểu triết lý nhân sinh và bớt đi ẩm ương.
Và giữa rừng sách bát ngát này em chọn mua tuyển tập Vũ Bằng. Đấy! Nội cái chuyện đọc sách cũng khác người. Em chả dại mua mấy cuốn ba xu mà giá xấp xỉ các cuốn của Vũ Trọng Phụng Nam Cao Tô Hoài Thạch Lam. Vẫn chủ trương tiết kiệm mà não bộ vẫn vận động đủ đầy, các bác nhể?

4. Đời có khi quẳng lên vai ta mấy gánh nặng, đời đây là gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, anh em xã hội - mà nói như bác Hiếu thì đấy chẳng qua chỉ để thỏa mãn niềm tin của đời về ta.
Muốn nói thêm là, trong mỗi người đều có những cái THAM, trong đó thứ tham danh là thứ khó triệt tiêu nhất.
- Muốn trong mắt người, ta là gái chính chuyên, đàng hoàng.
- Muốn trong môi trường nào ta cũng được công nhận mình hòa đồng, không chơi nổi quá lố lập dị.
- Muốn người sống tốt với mình không chê bai khích bác.
- Được nhiều người chọn làm hình mẫu tiêu biểu về gu thẩm mỹ, thời trang, làm đẹp...
...
Mong muốn chính đáng thật. Nhưng để làm gì???
Được thương hay bị ghét thì cũng thế thôi, cũng chả ai sống đời của mình để hiểu để thương. Càng được vote bao nhiêu cái áp lực trong ta càng nặng nề bấy nhiêu, rồi ta bị cái danh hão ấy cuốn theo, ta cứ chạy theo những tiêu chuẩn của người để rồi cuối cùng mệt mỏi mà thốt lên rằng Ta là ai vậy? Ta đang sống vì cái gì vậy?
Tham nào quá mức cũng không tốt các bác ạ.

5. MÙA XANH RẤT VỘI...
Thú thật sáng hôm nay có đứa đã cố ngăn cơn xúc động.
Tiết trời ấm, se sẽ cơn gió đầu ngày làm lòng rộn lên. Hay là xuân đã về?
Những nỗi nhớ cuộn lên khi nhớ về ngày cũ, thuở có cha có mẹ, có chị em quây quần chờ mong Tết. Nhớ dáng ba ngồi hong nắng trước sân. Lũ gà qué đào bới lẩn quẩn góc vườn. Con Ti bày trò trèo cây nhún nhẩy. Mặc lo toan của người lớn, đám con nít hồn nhiên nô đùa.
Chỉ lan man thế thôi đã thấy cay cay sống mũi...
Chỉ biết trời chỗ này trong vắt chẳng gợn mây. Nắng tô hồng cuộc đời, làm xanh cây lá. Con nhện giăng giăng bình yên trên đọt cây.
Nghĩ chắc xuân chớm về...
6. Già thì có già.
Nhưng mà:
"Già này già dẻo già dai
Già đi canh một canh hai già dzìa"
Tự nhiên năm mới máo moe muốn đi sàn quẫy một bữa.
Haiza...
...
Cũng phải làm một quả tổng kết chớ nhể.
Năm 2015 là năm tuổi của cô Di, cũng là năm tuổi của ba má mình.
Năm nay ba bịnh thập tử nhất sinh, nằm mê man sáu tháng trời gần như sống thực vật. Cả nhà đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất nếu như ba ra đi. Chị hai ở Canada, chị kế và anh rể ở Việt Nam đã sang Mỹ thăm ba vì sợ không còn gặp được ba nữa. Thế nhưng không biết phép màu nào đã đưa ba trở lại, căn bệnh nhiễm trùng phổi đã tạm thời được khống chế.
Năm tuổi mình cũng gặp nhiều điều không tốt trong việc làm ăn, thiệt hại không nhỏ nhưng cơ bản đều qua được và có một số kết quả đáng khích lệ. Có những cái nọ cái kia tốt đẹp đến ngoài sự mong đợi khiến mình cứ ngỡ là mơ. Xác định luôn, năm tuổi đối với mỗi người đều khác nhau không phải tất cả đều tệ hại mà dẫn đến lo lắng. Cứ làm tốt, chăm chỉ, sống đạo đức nhân ái, làm việc thiện, bỏ thù ghét sân si thế nào cũng gặp điều lành. Còn ai sống tệ sống bạc với mình coi như lẽ đời nó thế, xã hội có người nọ người kia, họ tích được phước thì họ hưởng, còn sống lợi dụng lòng tin lòng tốt của người khác để mưu cầu bản thân thì tự họ nhận nghiệp chướng.
Năm nay, có lẽ hưởng được phước phần từ cha mẹ, vì cha mẹ mình hiền lành thương người không bon chen, mình cũng đã gặp, kết giao và làm việc với những anh chị em, tạo nên ê kíp làm việc tốt, chân thành với nhau suốt một năm trời. Rất cảm ơn mọi người đã hợp tác, nhất là các anh chị em quán No.1 đã cùng nhau vượt qua khó khăn trong cuộc cạnh tranh khá khốc liệt giành thị phần ở khu vực mình, kết quả đâu đến nỗi nào nhỉ.
Mình cũng cảm ơn nhân duyên đưa đẩy một chàng gõ cửa trái tim mình, yêu thương thông cảm và thấu hiểu cô Di, thương cô chân tình và đồng hành cùng mình. Việc tương lai thế nào thì hồi sau sẽ rõ, cơ bản tụi mình cứ đi đúng con đường đã vạch ra, theo đúng lộ trình tiến độ, và chọn lẽ sống đơn giản nhẹ nhàng yêu thương, sống vì cha mẹ, con cái và mọi người chung quanh. Có lẽ hỉ nộ ái ố của cuộc đời đã khá đủ cho tụi mình. Cơ bản hiểu ra được lý lẽ sống ở cõi đời này nên với tụi mình mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc, vui tươi và mong chờ nhau. Hi vọng điều này sẽ trường tồn, vì với tụi mình mộ chữ THƯƠNG đã là đủ.
7. Năm tới thì thế nào?
- Đi Mỹ cùng Ruby
- Mở một Store 
Thế thôi.

Định mệnh hay Tình yêu








Cũng như tình yêu, có những thứ na ná như Định Mệnh mà định mệnh thật sự chỉ có một.
Trong thời điểm mà sự khắc khoải lẫn trống vắng của tâm hồn gặm nhấm mòn mỏi mọi suy nghĩ khiến phần hồn cảm giác như tê liệt, anh đến làm thay đổi cuộc đời và số phận của nàng.
Buổi ấy bụi mưa lất phất, tháng Mười Một ủ ê mưa mang cơn lạnh run rẩy cả thành phố. Nàng ngồi nghe It's not goodbye - Sweet November và miên man về một cuộc tình bất thành, đơn phương, vô vọng của chính mình.
"... You'd think I'd be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it's so hard to be strong
When you've been missin' somebody so long
It's just a matter of time I'm sure
But time takes time and I can't hold on
So won't you try as hard as you can
To put my broken heart together again..."
Không lẽ mình nên khóc? Nàng nghĩ. Có gì đáng khóc khi một thứ gọi là Feelings tự nó đến và đi? Tất cả do mình nghĩ quá nhiều, nung nấu quá nhiều, và để hồn hoang quá nhiều vào một điều không có cơ sở để tồn tại. Tự ôm vào, vật vờ và làm đau chính mình thật vô cớ. Vậy thì chẳng có gì phải tiếc thương mà hãy nhẹ nhàng thả theo gió bay...
Mà cảm xúc có khi nào điều khiển theo ý mình được. Chỉ khi có một thứ gì đó na ná như định mệnh đến và cuốn phăng đi tất cả, để lại một mênh mông dịu dàng...
Nàng đã quyết định đón nhận định mệnh có tên là ANH trong buổi sáng tháng mười một ấy, khi ủ ê vẫn còn ngập đầy hồn và trái tim còn nguyên mướt lạnh.
- Thích em lâu rồi.
- Khi nào?
- Ngay lần đầu gặp. Mà có thể lúc em béo ú. Có bầu. Mà không phải. Anh chả biết.
Nàng nghĩ chắc anh bối rối. Những dòng tin nhắn chạy ra trên màn hình, nàng không nhớ, không biết, nàng chỉ muốn nghe thấy sự thổn thức đang ru lòng mình.
Những mùa yêu đương vội vã trong mùa gió lạnh trôi đi.
Yêu. Quên. Ghét. Bỏ.
Hận.
Đầy đủ đến tận cùng.
Nàng thật sự đã lẫn lộn không phân biệt được ANH là định mệnh, hay ANH là tình yêu. Chỉ biết non nửa quãng đời còn lại, chỉ muốn sau những vất vả đời thường được ôm anh từ phía sau, gối tay và cuộn vào lòng anh, choàng vai bá cổ nhau trong những chiều nhạt nắng.
Và vẫn thương nhau đến tuổi xế chiều.

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Một loài hoa chợt tím


Chợt buổi sáng thứ bảy
Nhớ một người đã trở thành lạ - xa
Những ký ức sương mù bọc quanh
Bên đời dòng người tan nhòa vội vã

Những thứ bảy tôi ngồi cắm cúi
Loay hoay lần mò tìm cách nhớ quên
Học cách không cho máu chảy về tim
Cho chảy về vô định

Người đặt tên cho loài hoa màu tím
Hoa Thủy Chung cánh nhỏ nhu mì
Tôi yêu gì tiếc gì?
Cánh môi sắt son lời hò hẹn

Những xưa cũ vồng lên vội vã
Màu tím dâng lên trong nắng tràn
Tôi mơ hồ nhớ lại
Một mối tình thênh thang.



Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Bình yên, where are you?








Mới khen nắng lên rồi chưa kịp phơi áo quần, trời lại đổ mưa.
Không bị mắc lừa nữa. Mưa trên mái tôn ầm ầm thế thôi, chỉ là thứ khuếch đại để cho người ta hoảng hồn mà nghĩ trời ơi sao mưa nặng hạt, cũng khuếch đại luôn nỗi lo lắng bâng quơ từ... tiền kiếp để lại hậu thế, mỗi khi mưa gió là thấy sợ thấy lo chuyện sinh nhai cơm áo.
Nhưng thôi. Cũng phải tạm gác lại một chút những nỗi lo toan đó. Vì trong một căn phòng đơn sơ mà ấm áp này, đơn sơ tới mức chẳng dám mời ai đến chơi cùng, bỗng lắng đọng tâm hồn để muốn ôm một cuốn sách trong tay, nhâm nhi chai nước lọc, tận hưởng cảm giác cách xa trần tục, xa những bon chen, và ngồi đường hoàng trước máy tính viết nọ viết kia. Về một mùa dã quỳ đâu đó, về những cái hẹn chưa làm được, về những người mến thương.
Tha hồ mà tưởng tượng bên ngoài kia, mưa đang nhỏ từng giọt xuống mái nhà ai rêu phủ. Một bầy sẻ giũ giũ những đôi cánh ướt nước rồi lướt từng đàn xuyên những ngọn gió chớm đông. Mùi đồ ăn nghe chừng rất quen thoảng qua một ô cửa nhỏ loang vào không gian mang một cảm giác rất gia đình. Bình yên có khi không phải là thứ mà mắt ta nhìn thấy. Nó đến từ sự tưởng tượng, cảm giác thoảng qua mơ hồ trong ký ức, nó đến khi ta nằm lặng yên, nghe ngóng mưa đang rơi. Nó không phải là những thứ đang thật, rất thật và có sẵn ngoài kia, mà chỉ cần lùa tay đẩy qua một bên khung cửa sổ, ta có thể đón chào chúng sực nức rộn ràng.
Một niềm riêng. Có một niềm riêng thẳm sâu chẳng bao giờ dám kể. Một niềm riêng đủ để bao giờ trời mưa cũng làm sũng nước. Rồi sau đó lại bừng tỉnh đón những sợi nắng mỏng tang, nhưng đủ sức cắt niềm riêng đó ra từng mảnh nhỏ rồi thổi bùng cho bay đi. Lại đi vào đời, quần quật lo toan, quần quật với trần gian, quần quật với những trái ngang chồng chéo. Rồi đến khi cảm thấy đủ cho cuộc mưu sinh, lại quay về chốn đơn sơ này, nghe mưa rớt, ướt sũng theo mưa, và ru mình bằng tưởng tượng yên bình.
(Trưa - làm biếng ăn cơm mà một phần cũng sợ mập - tưởng tượng chơi vậy)

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

THƯƠNG EM




Nằm võng

Ừ, ngay cả khi thời gian bôi xóa hết
Em già
Anh rũ
Chúng mình thôi tưng tiu
Anh cũng vẫn thương em
Như thói quen
Như đường mòn
Như trăm năm
Như ngàn năm dồn vào một kiếp
Ừ, ngay cả khi sầu đau chất ngất
Em lạc lòng trút hết ngu si
Vào thứ ái tình đã bỏ đi
Anh vẫn thương em
Như máu tim
Như lòng kênh
Như người nông dân chắt chiu từng nương khoai sắn
Anh đã nợ
Và sẽ nợ
Những hôn môi vội vàng
Bàn tay lần tóc em đan
Mùi thơm thịt da âu yếm
Anh muốn nợ, anh sẽ nợ
Nụ cười em ngọt mềm
Như chiêm bao thâu đêm
Tiếng cười em rạng rỡ
Lần vào gối êm
Đưa anh đi triền miên...
Ừ, ngay cả khi lòng chùng xuống
Anh cũng chưa từng thôi thương em
Người con gái hồn nhiên
Ban lòng ra thế giới
Hồn nhiên...

GIÀ RỒI



Lên tập chí đàng hoàng chứ bộ


"Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh sẽ được nhìn mây trắng bay"
Có một lúc chợt thảng thốt nhận ra lâu rồi không yêu thương ai đến độ "quên cả lối về" mà có khi thứ ái tình như vậy còn bị mình bĩu môi bỡn cợt cho là vớ vẩn.
Cũng lâu rồi không có dịp lắng nghe con tim mình, đã để mọi thứ của cuộc sống xô bồ cuốn đi hết thảy mọi rung cảm.
Và đơn giản lấy hai chữ GIÀ RỒI để răn đe nhắc nhở mình không để cảm xúc đi hoang.
Ôi cái sự "già rồi" sao cay nghiệt thế. Đóng khung người ta vào những quy luật hạn hẹp, những nguyên tắc gò bó con người, rằng thì là có tuổi rồi bớt mộng bớt mơ, bớt để tâm hồn treo ngược cành cây, bớt sa đà chuyện ái tình nhăng cuội. Tuổi già sao lại khổ thế? Tuổi trẻ đã phải nai lưng làm lụng, quên đi thanh xuân, đến tuổi già thì tự giam lỏng mình vào những quy chuẩn thước đo, đời thế có đáng sống không hả đời.
Nên là, kêu gọi những ai đang già, sắp già hoặc già chưa đều: nếu còn hơi thở cứ yêu và mơ đi chẳng chết ai đâu.
Có gì Di lo cho. "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ?"

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Khùng




Mặt mũi người ta vầy mà khùng à?


Nhiều người tự cho mình khôn khi chọn một lối sống an toàn là cái gì cũng chừng mực, khuôn khổ, không quá lố, không ''diễn'', không phô trương. Thậm chí kín kẽ về đời sống riêng tư cũng như quan điểm về mặt xã hội. 

Tôi biết thật ra số đó rất thích hóng chuyện, rất tò mò muốn biết người nọ người kia thế nào, có được cái gì, tài sản bao nhiêu, ăn mặc, xe cộ, có bồ bịch không, có ăn chơi không, có sành điệu không, vòng eo vòng ngực bao nhiêu, uống cà phê chỗ nào, có từng bị đánh ghen không, có uống thuốc giảm cân không... haiza trăm ngàn thứ muốn biết, bởi người ta nói rồi, đàn bà là chúa tò mò và ganh tỵ. Dù bạn có xuất sắc và thành công cỡ nào, tôi đoán bạn cũng bị họ soi cho ra khuyết điểm của bạn, hoặc thậm chí lỗi lầm nào đó của bạn từ thởi thời xa lắc. Thói đời nó vậy, ganh ghét đố kỵ cũng đồng nghĩa không muốn người ta hơn mình.

Thể nào cũng có người nghĩ tôi đang vơ đũa cả nắm, nhưng tôi mặc kệ, bạn thế nào thì bạn tự hiểu, bạn tránh né cỡ nào bạn cũng không lừa được chính bạn. Cái thói quen ít khi tự soi mình đã biến bạn thành con người chẳng muốn công nhận thành tựu của người khác, cũng như chưa bao giờ nhún nhường, khiêm tốn để biết mình chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi trong vô vàn những hạt bụi khác mà thôi. Chính cái sự ''ảo'' quá mức đó, khiến ai ai trong mắt bạn cũng đầy khuyết điểm, và cái tôi vô tình được nâng lên cao quá cỡ, lúc nào cũng nghĩ chỉ có mình là hay, là nhất.

Trên facebook tôi bị cho là khùng. Trên trển tôi viết bô lô ba la cho vui vì có nhiều người biết rõ tôi, tôi có đóng mặt serious như trong blog này họ cũng chả tin. Tôi làm clip hài, thu ảnh sát vào cho mình càng xấu càng tởm thì càng vui. Tôi đệm đàn hát. Tôi làm thơ. Tôi viết nhảm. Thi thoảng cũng có chửi chó mắng mèo. Dùng ngôn ngữ mạng nói bậy bạ mua vui cho mình, cho bạn bè. Nhiều người sợ bị ''liên lụy'' không dám like, comment. Thậm chí có chị chơi trên blog này khá thân và tỏ vẻ quý mến tôi đòi gặp mặt tại Nha Trang cho vui, nhưng khi giao lưu chơi với tôi trên facebook chị hết dám gặp, lựa lý do nọ kia để né. Tôi buồn cười lắm, nghĩ chị ấy chọn cách an toàn cho mình, không muốn dây vào những con người rắc rối. Tôi cười xong nghĩ, phải thế thôi, đời còn không biết đâu mà lần, huống chi mạng với mẽo. Bao giờ người ta cũng muốn thấy cái hay cái đẹp, ít ai chịu dung nạp các mặt còn lại của vấn đề. Chỉ để an toàn thôi, tự bảo vệ chính mình. Nhưng tôi nghĩ chẳng qua chúng ta thiếu tự tin thôi. Ai làm hư hỏng bạn được, ai làm mất danh tiếng bạn được? Ai níu xuống giá trị của bạn được. Bạn cứ trải lòng ra hết đi, sống cho ra nét, sắc nét, chính kiến rõ ràng, bạn còn sợ cái gì nữa?

Tôi biết mình ''khùng'' là vì tôi thích trải nghiệm những thứ mà nhiều người không dám. Tôi biết có người cả đời không dám nhấc đít đến quán cà phê, gọi cho mình thứ đồ uống pơ phét hoặc đắt tiền nhất mà nhâm nhi hưởng thú vui một mình một bóng. Tôi biết có người thích làm ra vẻ cô đơn nhưng đi chơi đâu cũng phải có bạn có bè. Những lúc điên nhất cũng chả dám ra quán bia ngồi bắt tréo chân gọi một chai lạnh toát mà lầm bầm chửi đời, chửi thằng cha nào đối tệ với mình. Ai lại làm thế, đàn bà công dung ngôn hạnh ở đâu, giáo dục giới tính để đâu, giá trị đạo đức cất đâu mà làm chuyện ''bậy bạ'' không giống ai như vậy. Bao nhiêu nỗi sợ, nỗi lo lắng khi thấy mình ''hình như thấy sai sai''. Mà sai quái gì cơ, bạn có làm đúng cho người người hài lòng cũng chẳng để làm cái gì cả, bạn nhẫn nhịn, tự đưa mình vào những nỗi lo lắng đó cũng chẳng thằng cha căng chú kiết nào thấy thương hại. Nhưng tôi làm điều đó vì tôi, vì không phải cứ hễ làm cho mình an toàn là được an toàn. Tôi thích trải nghiệm cuộc sống dưới mọi góc độ. Làm con người đủ mọi cung bậc cảm xúc. Bạn cho đó là khùng điên, nhưng tôi thấy đời vậy mới đáng sống. Chúng ta khác nhau ở chỗ đó thôi, ở chỗ nhìn nhận đời như thế nào mới đáng sống.

Nói như vậy không có nghĩa tôi thuyết phục bạn làm theo tôi, hoặc nghĩ tôi đúng. Không cần đâu. Vì thực tế chúng ta vốn quen sống như thế nào thì cứ làm y như thế ấy, miễn sao chúng ta thấy an toàn, yên ổn, thích thú, chấp nhận được. Tôi chỉ khuyên một chút đừng nhìn thôi mà đánh giá một con người chỉ vì họ khác bạn. Cũng đừng tỏ ra dè bỉu hay chê bai xa lánh. Mỗi chúng ta có một cách lựa chọn, nhưng không phải sự điên khùng phá cách nào cũng đi ngược lại giá trị đạo đức xã hội. Tôi vậy nhưng không phải ai tôi cũng chơi, chuyện gì tôi cũng dám làm, sống bất cần, vui buồn bất thường... tôi không có thế đâu. Tôi biết ngưỡng của mình mà dừng lại, tôi biết sự trải nghiệm nào là trân quý, tôi biết tôi.

Bạn biết bạn chưa - tôi hỏi?