Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

Chơi xấu







Tôi đã bỏ một người. Không, kể ra thì phải là nhiều người mới đúng. Tự tôi bỏ. Cắt đuôi.

Bà bạn cao niên của tôi nói mày ác. Mày máu lạnh. Tôi chống chế rồi bảo cái gì đến lúc em ớn thì em bỏ cái rẹt. Còn chưa ớn thì còn dây dưa cù cưa, thậm chí quỵ lụy. Bởi tôi vốn là đứa hay nuông chìu cảm xúc của mình. Nắng mưa mưa nắng.

Tôi biết họ còn thương. Biết họ còn cần. Biết họ đau xót. Nhưng biết làm sao. Nếu còn tiếp tục thì còn khổ sở cho cả hai. Mà tôi thì không chịu khổ được.

"Đời lênh đênh theo dòng nước, một thoáng mây bay
Tình yêu ơi xin dừng bước chân theo mây..."

Có khi cái nghiệp tôi nó vậy. Hay là tình đến rồi tình đi", tôi thiếu kiên nhẫn để cố gắng giữ gìn? Ôi tôi không biết đâu.

Hôm bữa ngồi tán dóc, ba tôi nói tôi không biết cách giữ gìn hạnh phúc, thiếu độ lượng thứ tha nọ kia. Tôi tức tức trong bụng. Ổng là ba tôi mà chẳng bênh tôi lại còn trách cứ. Nhưng sau tôi nghĩ, chỉ mình chịu trách nhiệm với hành xử của mình thôi. Mọi quyết định đều do tôi làm và chịu hậu quả. Chẳng ai sống cuộc đời của tôi để hiểu cho tôi, thậm chí bố mẹ của tôi đi nữa. Miễn sao sau rốt đời tôi ổn, tâm tôi an, lòng tôi thanh thản. Còn nỗi sầu ai đó đang mang thì cũng nên tìm cách buông bỏ đi thì hơn, tôi quên rồi.

...

Kể như là tôi chơi xấu đi. Kiểu như hồi nhỏ đang chơi ngon trớn thì đứa chơi chung nghỉ ngang hoặc bỏ về nhà. Tôi tự nhận cái lỗi xấu ấy về bản thân mình và đôi lúc cũng tự trách mình vi phạm. Người chứ phải gỗ đá đâu mà không biết nghĩ suy. Cũng day dứt, khó xử, cũng thảng thốt nhớ quên như ai. Rồi nghĩ, giời ôi, mình còn phải sống tiếp, cuộc sống đầy rẫy khó khăn, tự lo cho mình đi hơi đâu nghĩ ngợi. Mỗi lần lòng gợn chút day dứt, tôi lại tự nhủ như thế, như thế. Tôi còn nói thầm hình như mày ru ngủ, ma mị chính bản thân mày thì có chứ ở đó mà biện minh. Tôi cũng nghĩ lung lắm.

Nhưng thôi hết rồi.

Người xa, tình xa. Xa tới nỗi không dám nhớ lại sợ mất công khai quật lại không trúng trật. Đường ai nấy đi. Hồn ai nấy giữ. Ta đi qua đời nhau cho một chút luyến nhớ. Kỉ niệm phủ bụi bụi bặm thật dày rồi, liệu có thổi được hơi bay làm sáng bóng lại không? Khó lắm luôn.

Mà ca nào khó thì bỏ qua cho rồi.




Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Cạn lời





Mấy bà bạn xưa bên blog yahoo và cả sau này ở blogspot cũng "dọn dẹp chuồng trại" về hẳn bên facebook.

Tôi cũng tính một là đóng hẳn cái blog này rồi qua facebook luôn cho nó tạp nham đúng bản chất, hai là chỉ dùng nó để đọc chơi chơi khơi khơi dăm ba người viết lách coi được.

Thế mà thi thoảng lại thèm "bụp chát hự" trên bàn phím smartphone những bài thực dài, thực nhảm, kiểu kiểu như này, mà facebook thì chả đời nào, nhất là về sau này, mỗi lần hứng chí định biên gì đó thì lại thôi, hoặc là hủy đi, hoặc là chọn chế độ "chỉ mình tôi", rồi ngậm tăm luôn, cho rằng cái sự viết lách phơi bày chỉ là trò nhố nhăng, nhăng cuội hết sức.

Đời vốn thế, khi mọi sự đã quá thừa mứa thông tin thì chẳng ai bận tâm những chuyện bá vơ của thiên hạ, huống hồ chi một kẻ chẳng có hứng thú như mình trong việc câu likes câu views.

Xứ Mỹ cờ huê vào xuân. Cỏ cây qua mấy tháng đông xám ngoét ủ ê giờ vươn mình thức dậy. Sao chẳng thấy chút rạo rực gì. Mọi ngày biền biệt trôi qua trôi qua... làm và làm. Ăn rồi làm. Rồi ngủ. Rồi lại tuần tự các việc như vậy vào ngày hôm sau. Da trắng trẻo. Tóc dài ra. Chỉ đôi mắt còn thỉu thiu. Chưa thấy đời rực lên trong đó.

Chìm dài vào cuộc đời. Và nghĩ mình chỉ cần đơn giản thôi.

Để sống.

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Back to...








Tôi định chẳng bao giờ viết blog nữa. Chẳng còn ai là bạn blog một thời.

Haha, mọi thứ như thể dọn sạch sẽ sau một trận đại hồng thủy. Lác đác rơi rụng một vài tàng tích nhưng hình như chẳng chút cảm hứng khơi dậy nào.

Làm tôi nhớ cái thời tôi viết ngây ngô như cô gái mới lớn.

Rồi tôi viết như một đàn bà xao xác.

Rồi tôi câm nín như một buổi chiều rũ rượi.

Rồi lặng tới bây giờ.

Mà thật, nhiều năm trôi qua vẫn còn nhớ nhung những buồn vui cũ. Con người gỗ đá mấy cũng thương những thổn thức ban đầu.

Còn ai thích cô Di một thời không nhỉ? Hãy thử yêu lại cổ một lần coi sao. Ngọt ngào hơn hay chai đá hơn, ai mà biết.

Đột nhiên thích viết lại thơ, như hồi ấy.

Rồi quay lại.




Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Tháng Sáu






Tháng Sáu.

Và tôi vẫn còn dăm ba ngày để có thể làm cái gì đó khác với ngày thường. 

Thế nhưng tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc nằm coi ti vi, đi loanh quanh vô phố mua vài ba thứ lặt vặt.

Muốn thăm vài ba đứa bạn, đòi mấy món nợ, đến một vài chỗ quen, ăn mấy món mình ưa, rồi chờ tới ngày hành lý khăn gói lên đường sang Mỹ.

Mà việc nào cũng thấy chán phèo. Có xa xôi gì đâu. Mà có phải không gặp lại nữa đâu.

Mấy nay có ý chờ mưa đầu mùa. Vậy mà gió cứ đánh tan mây nơi mỏm núi. Trời gầm gừ một hồi thì im ắng, chẳng còn thấy chút dấu hiệu của mưa. Thôi cũng đành. Có khi mưa làm mát mẻ nhưng lại gợi sự ủy mị, mà mình thì muốn tâm thái nhẹ nhàng tĩnh lặng, chẳng phải nghĩ ngợi gì nhiều.

Còn vài ngày nữa sang Mỹ. Nghĩ thấy buồn cười một điều là hình như mình đang tiến gần đến MỘT AI ĐÓ mà cứ ngỡ quên lâu. Hay là mình đang cách xa ra người đó. Không thể nào biết được vì trái đất vẫn cứ tròn quay. Thôi không cần biết, cứ ở yên đấy đừng có đi đâu, rồi em sẽ gặp. Vì tâm tưởng em luôn có anh, nghĩ về anh. Dẫu thời gian đang dần lấy đi của ta nhiều thứ, khiến em không còn trọn vẹn như thuở nào, khiến em cũng quên béng đi anh là ai, nhưng nhất định sẽ gặp, phải gặp. Mà gặp để làm gì, em cũng chưa rõ.

Tháng Sáu rồi, của nhiều năm trôi qua.



Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Nhạy







Cứ năm bảy năm, ngồi điểm lại thấy mình khác biệt một trời. Ấy là đang nói chuyên tư duy, chứ ngoại hình vóc dáng càng lớn càng già càng xuống cấp thì rõ rồi.

Đã ít bạn, nay còn ít hơn. Nhất là những đứa từng nghĩ là bạn thân thiết sống chết, cũng làm lơ mình cả rồi. Chả lẽ do mình. Yêu thương và trân trọng dành cho nó vẫn còn đó. Thế thì tại đâu? 

Một cuộc đổi thay và lột xác ngoạn mục mấy tháng nay. Kèm theo đó là những mối quan hệ thân tình cũng giãn nở rời rạc ra đáng kể. Xong rồi nghĩ chắc tại mình đã đổi thay quá rồi, khiến bạn không còn nhận ra đứa hay sầu tư, đứa hay bất cần ngạo mạn, đứa hay ẩm ương ngày nào. Giờ trước mặt chúng nó là mụ đàn bà lắm lời về tư duy triệu phú, về bí quyết thành công, về sở hữu công chúng, về trái tim đủ lớn, bla bla... nghe nhức cả óc đau cả đầu và vớ vẩn đếch chịu được. Chả liên quan gì đến đời riêng của chúng nó đã khá an ổn, vậy nên kiếm tiền thêm để làm gì.

Ờ ha, kiếm tiền thêm nhiều để làm gì?

Với những đứa đã quen sống trong sự an toàn của chúng nó, mỗi bước bôn ba chúng đều hãi sợ, lo lắng. Chúng thà yên ổn miễn sao đủ ngày ba bữa ăn hai giấc ngủ, thỉnh thoảng vợ chồng con cái loăng quăng đâu đó làm vài ba cái ảnh khoe, thế là hạnh phúc rồi. Lại còn tôi yêu hạnh phúc nhỏ bé này, cuộc sống giản đơn này. Mình mà yêu như chúng nó được sao? Cứ nghĩ tới một sự rủi ro nào đó về sức khỏe hay trục trặc công việc, mọi thứ đổ sụp thì lúc đó có yêu nổi không? Với chỉ số hạnh phúc đó, kết cục chúng sẽ ra sao? Rồi chúng bằng lòng với cuộc đời chúng, bảo không mơ mộng gì hơn, đời chủ yếu nghĩa tình, tiền bạc phù du hư ảo. Thôi, cho tôi xin, thử vô siêu thị mua đồ rồi trả bằng nghĩa tình đi. Tôi không thể hão huyền như thế được.

Nhưng dù gì để lột xác thì mình phải chịu đau đớn vì xay nghiền.

Miễn sao cho ra một Di khỏe khoắn, có tiền bao la, thời gian vô biên để tận hưởng cuộc đời này là được. Cứ xay cứ nghiến thoải mái và Di chẳng ngại sự va đập lớn nhỏ nào. Di vốn là đứa lười nhác, thích ăn ngon, thích đẹp, thích làm những gì mình thích và không muốn bị quản chế bởi bất kỳ ai. Thì để có được tất cả những điều ấy, Di phải chạy hết tốc lực cho tới nơi thật nhanh, tới nắm lấy chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tương lai mà Di mong muốn. Chỉ có vậy thôi. Vì lao thật nhanh trên con đường của mình, vài ba người bị Di bỏ rơi, thì thôi chờ Di tới đích rồi quay lại với bạn vậy. Bạn cứ chỉ trích đi, chê cười đi, thoải mái đi. Và bạn đứng lại còn tôi thì chạy tiếp, nơi cánh cửa có nhiều người thành công đang tận hưởng cuộc đời đáng sống của họ. I am one.


Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Di





Email báo lịch phỏng vấn. Xứ cờ hoa chuẩn bị đón hai tân nhập cư Di và Ruby.

Chả vui, chả buồn. Di cư sang một khung trời mới. Cũng phải làm lụng cày bừa. Cũng phải gầy dựng lại tất cả. Nail. Hãng. Loanh quanh dăm ba công việc và mài cuộc đời mình vào những vòng xoay. Ờ thì vì tương lai con. Ờ thì vì cha già mẹ yếu. Ờ thì 38 tuổi rồi chả ma nào nó sẽ rước mụ dở hơi cám lợn chỉ mỗi cãi nhem nhẻm là hay.

Chả thấy nuối tiếc gì nơi này. Dăm ba kỉ niệm mong manh. Dăm ba cảm tình chưa kịp gọi tên. Dăm ba cuộc vui vầy không còn nhớ. Đi đến xứ người lạ hoắc lạ huơ. Lại phải tập ước mơ, tập nghĩ nhiều tới mục đích sống. Giao thiệp bạn bè mới. Còn gì nữa ta? Thế thôi. Đời quanh quẩn cũng là ba cái thứ đó thôi mà.

Ngoại ngữ có. Không lo. Bản lĩnh. Có luôn. Chỉ là thấy nó hơi lạ xa, hơi vô nghĩa, hơi hoang mang. Mà thứ gì hơi hơi thì đều không đáng ngại.

Nói lời chia tay dần dần được rồi ấy nhỉ.

Di ơi Di à.

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Hạ






Tôi biết mình đổi thay. Tích cực.

Trôi rất xa một Di mong manh khờ khạo xù lông.

Làm một Di tư duy, năng động, hiền lành, yêu thương, đang hoàn thiện.

...

Hạ đang về trên những cành cây cao. Tháng Tư lờ mờ môt nỗi nhớ xa xôi, những hoài niệm một thời làm tôi yếu đuối.

Miễn là đâu đó trên thế gian này, người nào đó vẫn sống, vẫn đi trên những con đường bóng nắng, vẫn còn trái tim yêu thương, vẫn đọc đôi ba quyển sách, vẫn rung đùi nghe một bản nhạc, vẫn yêu khi tình gần.

Tôi thì vẫn đây thôi.

Tôi sẽ đi tìm lại tôi, tìm lại người.

Một ngày nơi biển vắng khi gặp lại, tôi sẽ nói với người rằng tôi yêu người biết bao nhiêu, và chưa từng quên...

Đừng quên tôi, nên vậy.