Em tự nhận mình là thi sĩ
(Bởi chẳng ai công nhận
Con người cứ quằn quại trong một chốn tối tăm của xúc cảm
Cố bày biện dưới mây trời
Nỗi buồn u uất
Xanh xám ưu tư)
Em tự nhận mình như con vạc đêm
Ngu ngơ trước con mồi nhơ nhớp
Tự hỏi mình nên ăn nó
Hay nhổ nước bọt vào thân thể thấp hèn
Em rêu rao nỗi buồn
Bằng những mỹ từ trau chuốt
Làm cho sầu dâng mây khói
Đẹp như ảo ảnh sương mờ
Mà nỗi buồn
Nhiều khi trần trụi, thờ ơ
Người ta đá lăn, khi nỗi buồn không làm thành mồi ngon khi đói
Ờ nhỉ, cả khi đói, nỗi buồn cũng trở thành xa xỉ
Giấu vào những vạt áo lem luốc
Bốc vội thức ăn
Thi sĩ
Sầu tư
Đời như những vạt rong trôi bờ bãi
Khô cong dưới cơn nắng
Chết mòn trơ xương
Thi sĩ thả mây về trời
Thả rong khô về nước
Tất cả đều tan loãng
Vào thế giới của cát bụi mệt nhoài
Không còn gì
Không có gì
Ngoài những nỗi đau chưa kịp gọi tên
Rồi cũng tan hoang như ngày mưa móc
Em tự nhận mình làm thi sĩ
Để cất nỗi buồn của mình
Vào những chốn mông mênh
Em cứ vẽ, cứ vời, cứ uốn lượn những nỗi niềm riêng
Những sợi tình sầu như những đường chân trời tít tắp
Cứ kẻ những nỗi buồn xa xôi nghìn dặm
Lên môi hoang tiếng nức nở ngọt mềm
Là thi sĩ, những ngột ngạt mỗi ngày dầy thêm
Em bày biện, lộ thiên
Tiếng con chim một sớm bình yên lao đầu vào chỗ chết
Những bút mực rên xiết
Chùm thơ non tơ cho buổi sáng trong ngần
Ép vào ngực mình nỗi nhớ thủy chung
Thi sĩ đau tim bật lên tiếng khóc
Thương lá rong khô mình bụi bặm
Nấc một tiếng xa đời.
Mở cánh cửa tâm hồn
Trả lờiXóaem trở thành thi sĩ
thả nỗi buồn kỳ vĩ
lấp lánh trời thiên di
Nhưng mãi vẫn chưa thành thi sĩ.
Xóanhiều người chấm em rồi,,,không chỉ có Du Tử Lê đâu. bản thân là thi sĩ thì cần chi ai công nhận chứ
XóaCũng mong đời gọi mình bằng ''Thi sĩ'', đơn giản thì là một người làm thơ thôi.
Xóa