Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Chờ anh








Hôm nay không còn anh nữa
Những tiếng cười theo gió tan hoang
Lá đổ tiếc nhớ đường đi
Mặt trời nấp sâu vùng tóc 

Những tháng năm ô cửa mở toang chờ dấu giày khu trú
Trí nhớ muộn mằn một hơi ấm thân quen
Có những góc chẳng bao giờ sáng lên
Là em thỉu thiu nằm đợi
Một tiếng động cựa thúc hối
Những nôn nao cuốn khao khát xa gần

Chờ anh... chờ anh...
Chờ anh...
Chạm từng ngọn lông măng đau riết
Những cái bấu vai, tay rời níu thịt
Những khô môi trông nước mắt tràn về

Chờ anh... chờ anh...
Chờ anh
Ngọn đèn chẳng buồn thắp lên 
Loài thiêu thân rã rời cánh mỏi
Chết rồi chưa kịp sám hối
Đức tin chết trụi cánh mình
Em cũng chết rồi... trong lặng thinh
Đời đã ngưng ngoài kia ô cửa
Tiếng giày ngập ngừng - về chi nữa
Bởi hiến dâng - hết - oặt mềm
Mỉa mai, một chiều lên
Ngọn hải đăng bừng trong mây nước
Chỉ còn em hết hơi, bạc nhược
Giấu loanh quanh cái chết đã đời

Tiếng cười nào trong vắt, anh ơi
Một sáng mai nuốt vào ngực ấm
Thổi hơi mình vào màn sương lạnh
Gọi mong manh về...








2 nhận xét:

  1. Gọi mong manh về...với mong manh.
    Thơ càng ngày càng hay mà cũng càng buồn

    Trả lờiXóa