Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

47 Khúc Thụy Du






1. Thụy kể với tôi câu chuyện tình yêu 
Vào một buổi chiều mưa vừa dứt hạt
Nước mắt tôi rơi - ngoài kia lá hát
Chiều đánh mất mình trong tuổi âm u

Bonjour Cafe, nhạc giữa mùa thu
Bàn ghế im hơi... không người lui tới
Khúc Thụy Du, vẳng bên kia thế giới
Trống vắng... Thụy ơi... tình ơi... 
Tôi ơi...

2. Chúa của Thụy trên cao, rất cao
Ngôi hai căng mình - vô tri thập giá
Thấy chốn này nhiều tang thương đến lạ
Chúa bỏ loài người - thì tôi bỏ tôi

Ừ, Thụy ơi - Thụy ngây thơ của tôi
Khúc Thụy Du hai đứa mình rõ thuộc
Con bói cá chập chờn chao vũng nước
Đánh mất đời trên cọc nhọn trăm năm

3. Tôi không hỏi vì sao ta yêu nhau
Cảm xúc lạnh câm - ái tình mệt mỏi
Chẳng ai còn yêu như loài thú đói
Run rẩy gì - môi nóng gì - điêu ngoa!

4. Đừng hỏi tôi tại sao
Thế giới này không thấy những hàng rào kẽm gai
Mà trời chiều nghe chừng tan nát
Đừng hỏi tôi dung mạo người ngày ngày trơ trơ lạnh nhạt
Và tại sao căng mắt sống đời mù lòa
Những cười nụ ẩn giấu gian ngoa
Toan tính để lại gì khi về bên kia thế giới
Những ánh nhìn cay độc gian dối
Dựng thành quách cho mình vây bọc kẽm gai
Huyệt lộ đâu
Tử thi đâu
Cái chết của mi chẳng còn ý nghĩa
Người ta thèm sống
Hạ nhau để sống
Lẩn mình vào ngụy tạo nghĩa nhân
Xưng tội ư, chẳng ai băn khoăn
Chúa có chứng giám đâu, nhiều tội bây giờ Chúa còn chưa "cập nhật"
Cái chết của mi chôn sâu dưới đất
Ai còn nhớ hôm qua mi đã chết kiểu gì?

5. Bonjour Cafe, mùa thu lặng câm
Vũng lầy cuộc đời, một thân bói cá
Tôi nghĩ về anh
Tôi nghĩ về cuộc đời
Tôi nghĩ về mấy chục năm trước
Anh đã ở đâu?
Tôi đã ở đâu?
Có khi nào ta là hai con bói cá 
Cố giành nhau một chiếc cọc
Lấy đà lao xuống vũng nước chật chội
Tức tưởi khóc sự bần hèn
Hay mãi chẳng tìm đâu đỉnh trăm năm
Anh và tôi rã rời nhu nhược
Và chết như tử thi kia?
Hay tôi làm Thụy của anh
Ấp đầu vào ngực tối
Giãy dụa trong ân ái
Chết lịm trong bàng hoàng
Hay tôi làm thiên thần trong ngần
Cười cho anh hi vọng
Hay tôi và anh yêu nhau
Làm môi nóng
Làm tay lạnh
Làm thân run
Làm chân không vững
Tôi không biết phải làm gì cho đúng
Khi chính tôi - con ma mất từng phần
Đầu, mắt, tay, chân
Ôm nỗi buồn chết chóc
Của tử thi mình - không ai khóc
Thụy ơi... tình ơi...
Tôi ơi...


Bonjour Cafe, gần nửa thế kỷ Khúc Thụy Du









Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

Để em đi


Ta thấy trong cánh tay mùa thu mang xót xa...




Để em đi
Dù mới trở về ẩm mùi sương giá
Mùi chăn gối lạ
Mùi gấp gáp cong oằn

Để em đi
Theo tiếng còi tàu nhọc nhằn
Xình xịch nuôi trong mình con buồn nhung nhúc
Sẽ hỏi thăm kẻ đã đời nhục dục
Có hoài thai một vết đau đời?

Để em đi
Chạm tới vùng trời
Nơi ai đó sống cuộc đời dữ dội
Lả lơi phơi trần ngực tối
Không màng mấy lời khen chê

Để em đi
Cho hết một u mê
Buổi sáng tinh sương không còn ai tay ấp
Người đến rồi đi 
Đầu cúi thấp
Bởi chỗ em, sương giá cũng đầy

Để em đi
Hết một cơn say...


Di Di, chiều Chủ Nhật buồn.


Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Thích viết vậy thôi




Tôi nghĩ viết là một căn bệnh. Bạn không thể dừng lại được.
I think all writing is a disease. You can't stop it.

William Carlos Williams


Tôi xin đưa ra một lời khuyên, hy vọng mình không tỏ ra xấc xược. Hãy viết đi: hãy viết điều bạn đang cảm thấy. Đôi khi nó sẽ giúp bạn rất nhiều trong đau khổ.
May I make a suggestion, hoping it is not an impertinence? Write it down: write down what you feel. It is sometimes a wonderful help in misery.

Robertson Davies


Người viết văn giống như mèo, bởi họ là những sinh vật kín đáo, dễ thương và thông thái. Và mèo giống người viết văn cũng bởi vì những lý do tương tự.
Authors like cats because they are such quiet, lovable, wise creatures, and cats like authors for the same reasons.

Robertson Davies


Văn chương không phải hơi thở của xã hội đường thời, không dám nói lên nỗi đau và sợ hãi của xã hội đó, không cảnh báo kịp thời những mối nguy hại đe dọa đạo đức và xã hội - thứ văn chương đó không xứng đáng với cái tên của văn chương; nó chỉ có cái mã ngoài. Thứ văn chương đó đánh mất lòng tin của nhân dân, và những tác phẩm của nó được phát hành bị dùng như giấy lộn thay vì được đọc.
Literature that is not the breath of contemporary society, that dares not transmit the pains and fears of that society, that does not warn in time against threatening moral and social dangers — such literature does not deserve the name of literature; it is only a façade. Such literature loses the confidence of its own people, and its published works are used as wastepaper instead of being read.

Aleksandr Solzhenitsyn


Vai trò của tôi trong xã hội, hay của bất cứ nghệ sĩ hay thi nhân nào, là cố gắng và thể hiện điều mà tất cả chúng ta cảm nhận. Không phải để dạy người khác cảm nhận. Không phải như nhà rao giảng hay lãnh đạo mà như hình ảnh phản chiếu của tất cả chúng ta.
My role in society, or any artist's or poet's role, is to try and express what we all feel. Not to tell people how to feel. Not as a preacher, not as a leader, but as a reflection of us all.

John Lennon


Sự lạm dụng ngôn từ là công cụ lớn nhất của lối mánh khóe và ngụy biện, của các đảng phái, bè lũ và phe cánh trong xã hội.
Abuse of words has been the great instrument of sophistry and chicanery, of party, faction, and division of society.

John Adams


Có những ngôn từ còn tồi tệ hơn chửi rủa, có những ngôn từ đem lại sự tổn thương.
There are worse words than cuss words, there are words that hurt.

Tillie Olsen