Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

Tự dưng thích... có con




Người ta nói con cái là Trời cho. Cũng như một duyên phận giữa người với người. Tôi cũng trầy trật lắm mới có được Ruby. Giờ nó lên mười bắt đầu tự lo cho bản thân những việc đơn giản trong sinh hoạt hàng ngày, thì tôi lại muốn có một đứa con nữa. Mẹ đơn thân thì có làm sao. Cày bừa nuôi con như đã từng, sao phải xoắn?

Nghĩa là tôi phải có một đối tác và xác định ngay từ đầu rằng mình chẳng cần đến hai chữ "trách nhiệm" từ người kia. Tôi cũng không mấy thích việc kết hôn một lần nữa và xứ sở này chẳng có quan trọng gì việc phải có một người cha cho những đứa con. Tôi đơn giản cần những đứa trẻ do tôi sinh ra và nuôi dưỡng chúng. Nhưng chắc tôi sẽ phải đối mặt với một vài vấn đề khó khăn, tôi biết.

Hôm qua tôi coi facebook thấy cô bạn thân đang ở Việt Nam đi chơi đâu đó ở Đà Lạt. Cô ấy mang thai những tháng cuối và đi thư giãn một mình. Cô tiền sử có chứng trầm cảm sau sinh và khá vất vả với đứa con đầu của cô. Nhưng tôi hơn ai hết hiểu được niềm hạnh phúc được làm mẹ, dù là lần đầu hay lần thứ bao nhiêu cũng vậy, cảm giác đứa con mình chào đời thật thiêng liêng khôn tả. Tôi đã thức suốt đêm và những ngày sau đó chỉ để ngắm nghía và bao bọc cho đứa con yêu của mình. Tôi ấp ôm và thầm lặng hi sinh cho tới khi đứa trẻ có thể tự mình đi những bước đầu tiên vào đời.

Và giờ tôi thực sự muốn làm điều đó lại lần nữa.

1 nhận xét:

  1. Úi, lạc mất blog của Đi Đi một thời gian (do lỗi của ai đó thâm nhập vào nhà, và xóa kết nối).

    Bây giờ, nối lại được, thì Di Di lại bảo muốn có con ! Trùng hợp quá !

    Trả lờiXóa