Thứ Ba, 18 tháng 4, 2017

Tôi biết mình không có đẹp






Hồi nhỏ, tôi có gương mặt bánh bèo tới mức không thể bánh bèo hơn.

Nó tròn và xệ, chành bành trông rất buồn cười. Tôi coi lại mấy cái ảnh cũ trắng đen hồi đó, nhà tôi thuộc dạng "hoàn cảnh" ai nấy trông xác xơ còn tôi thì... tròn ủm.

Tôi còn có biệt hiệu "bánh bèo xoáy" vì hai má bầu bĩnh với lúm đồng tiền. 

... 

Tôi lớn lên 14-15 hai má đỏ hồng. Nhất là trưa nắng đi học về mọi người nói tôi là gái Đà Lạt. Dang nắng dang nôi một thời gian thì nó cũng trắng hồng trở lại, nhìn cũng... dễ thương. 

Nhưng lớn thêm nữa thì da ăn nắng dễ sợ, với lại tôi cũng ít chăm lo cho bản thân nên da xuống cấp thấy rõ.

Buồn. Ăn uống thiếu điều độ. Vui chơi nhậu nhẹt riết hồi nhìn như bà già. Lại thêm cặp mắt lúc nào cũng sầu tư. Tuột dốc. 

Tôi biết mình không bao giờ đẹp, chỉ dễ coi thôi, nên khó lòng mà "lột xác" được. Chỉ biết "cải tạo" chút đỉnh để vớt vát tuổi xuân.

...

Xuân đến hè sang. Cất nỗi buồn qua một bên mà tút lại nhan sắc mới được. 


2 nhận xét:

  1. bà á hả. bà có nụ cười nó buồn bà cố lun. Tút lại dung nham là cũng lồng lộng lắm rùi bà ui. Ốm hơn hồi ở đây là ok rùi.
    kệ, k đẹp cũng đc. Miễn có tiền để làm đẹp là đẹp hết hà . hí hí

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tui không có đẹp nổi. Cố tút lại cho dễ coi thôi mà thấy cũng khó. Già rồi.

      Xóa