Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Khi chưa kịp buông




Một lúc tôi ngồi quán xưa
Những chỗ ngỡ bước mình vẫn còn quen lắm
Tôi tự nhủ, bao năm qua rồi
Những ảo ảnh xa xôi
Đã kịp trút vào ngày xa vắng

Bao năm qua rồi
Những vòng tay đã kịp rời xa chia cách
Nỗi buồn nào đã kịp quên tên
Nhưng vết sẹo của ngày xưa
Một đôi lần thoáng qua, buôn buốt

Tôi hỏi tôi
Vùng ký ức mềm mượt
Còn chỗ cho những vết đau mòn
Người xa người, mưa càng tuôn
Đêm chở ánh đèn vàng hiu hắt
Trang trải cho nỗi buồn thời son sắt
Một chút nhân gian đã chạm đến người

Tôi ngồi quán xưa
Ngỡ mình đi đâu rất xa rồi trở lại
Dù tôi quanh quất đấy
Sống tảng lờ như kịp khuất xa
Ngày lại ngày, tôi lại qua
Chẳng buồn ngó một thời để nhớ
Bởi nhớ nhung là miền khổ hạnh
Khi chưa kịp buông...



Di Di 24/9/2015


.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét