Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Những cánh hoa xưa




Buổi sáng tôi về
Ra cuối vườn nhìn sắc trời ủ rũ
Bắt gặp nhiều cánh hoa trắng nhỏ
Rắc xuống mặt bàn gỗ buồn thiu

...


Mấy cánh hoa. Tôi thảng thốt bắt gặp ký ức yên ngủ dội về. Một thoáng làm tôi chao đảo. Đời tôi, sao lại có những lúc tưởng đã tịnh yên, lại bất ngờ trỗi dậy những hồi ức nhọc nhằn đó?

Tôi buồn suốt cả một ngày. Nỗi buồn từ những cánh hoa li ti của những tháng ngày con tim thổn thức. Tôi đã quá cô đơn với tình yêu của mình.

Hôm đó người ở gần tôi lắm. Tôi ngồi trong phòng làm việc, bần thần một mình. Buổi trưa thứ bảy mọi người về đã lâu lắm rồi. Tôi nhìn gương mặt tôi như đang lên cơn sốt trên màn hình điện thoại. Tôi làm sao thế này? 

Tôi không dám làm điều đó: đi gặp mặt cái người mà tôi yêu dấu.

Tôi ngồi uống bia. Men cũng không làm tôi khá lên. Khắc khoải.

Tôi ngồi uống cà phê. Lòng lạc đi nơi nào. Trống trải.

Rồi tôi bắt gặp những cánh hoa li ti trắng muốt nằm yên ắng trên mặt bàn. Vừa nãy một cơn mưa. Trông chúng ủ rũ và gục buồn. Như tôi. Như trái tim đang mưng mủ của tôi.

Nên khi quá khứ ngủ yên tôi nghĩ mình quên hết.

Có ngờ trỗi dậy một sáng âm u khi trông thấy những cánh hoa xưa...

Hôm nay tôi buồn.


4 nhận xét:

  1. Tôi không dám làm điều đó: đi gặp mặt cái người mà tôi yêu dấu.

    Không giống Di đại ca tí nào!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Di đại ca cũng tùy lúc hoy anh ơi.
      Có nhiều khi thấy gần mà lại xa vạn dặm.

      Xóa
    2. một đứa bé khi sợ hãi bỏ trốn vào một góc đợi mẹ tìm kiếm dẫn ra. Đàn ông như một đứa trẻ vậy. Em nên nhớ rằng đàn làm ra tất cả nhưng đàn bà là người tạo ra đàn ông.

      Xóa
    3. Thồi, em không dám. Thế mà cũng quên hết trơn òi.

      Xóa