Những ngày tháng đó, chúng tôi ngồi cùng nhau trong một căn gác quán cà phê. Mùa ấy gió đông tràn trề trên những tầng nhà cao, cảm giác lạnh lẽo trống vắng đến lạ. Chúng tôi ngồi đối diện trộm nhìn nhau, thi thoảng vờ lơ đễnh ngó ra ngoài khung cửa kính. Ngoài đó có một cây khế già cao ngất và to đùng đầy hoa và lá. Có lẽ nó là thứ mà những ngày đầu lưu luyến ấy chúng tôi thường nhìn nhất, hơn cả những món quà nho nhỏ tặng nhau, và, tự nhiên, cây khế trở thành một kỉ niệm như những kỉ niệm xôn xao khác chúng tôi từng có.
Mà ngày tháng ấy, gió động không ngừng, bàng bạc thổi phần phật mọi thứ mỏng mảnh, huống gì những chiếc lá khế vàng, đang từng đợt bị những ngọn gió tàn nhẫn lùa rơi xuống đất. Trong những luyến lưu xôn xao, lòng tôi chạnh những bâng khuâng theo lá. Tôi chẳng biết người ấy nghĩ gì và có giống như tôi không nữa, mà nhiều giờ khắc trôi qua có khi chẳng nói với nhau được gì nhiều, rồi đành bịn rịn rời nhau.
Ngoài kia gió mùa xao động...
Nghĩ cũng lạ. Chẳng lẽ khi nhớ về kỉ niệm, người ta vẫn thường phóng đại nó lên bằng cách thổi yêu thương vào? Tôi vẫn thường làm vậy với những ký ức đẹp của mình, và hồi hởi gặm nhấm nó khi một lúc thảng hoặc nhớ về. Kỉ niệm không bao giờ có thể hàn gắn lại những đổ vỡ, mà kỳ thật tôi cũng chẳng trông mong điều đó. Chỉ muốn lưu giữ nó như một cuốn nhật ký, lâu lâu giở ra thấy yêu thương hiện về, khiến tôi mỉm cười, hay tôi rưng rưng, hay tôi tiếc nuối, đều là những cảm xúc dễ thương, dễ hiểu, dễ chấp nhận trong mớ hỗn độn cuộc đời.
Từ sau những ngày tháng đó, tôi biết chẳng ai trong hai người chúng tôi muốn quay lại nhìn khung cửa kính có cây khế già xao xác ấy. Tất cả đã ngưng đọng thành một kỉ niệm tròn trịa trong mỗi người, đủ để nhớ để thương và không bao giờ trở lại. Mộng mơ cũng đã hết, khi thực tại của mỗi người đã phủ lên ngày tháng đẹp bằng những rong rêu.
Tôi lại như mơ thấy một bông khế, mạnh mẽ nấp trong những chồi lá đang run rẩy giữa bàng bạc gió đông, trong một lúc hoang mang nhớ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét