Buổi chiều thiếu nắng hầm hập trôi đi.
Tôi một mình loay hoay với một quả bưởi, một chai nước rong biển, một bộ phim Hàn tình cảm hài hước, cuốn sách Yêu muộn, một cây đàn guitar và hơn hết, một nỗi trống vắng cô đơn ngập lòng.
Tôi thầm nghĩ, khi tuần tự làm hết tất cả, ngày của mình lại trôi.
Vai nữ chính trong bộ phim Hàn là một cô gái già chạm ngưỡng 40, từng khoác áo cô dâu nhưng chú rể biến mất vĩnh viễn trong ngày cưới. Cô có công việc, có tiền bạc và sự mạnh mẽ hãnh tiến trong công việc, thế nhưng vẫn hoài cô đơn khi trở về nhà, đối diện với sự nôn nóng hối thúc lấy chồng của người mẹ và sự chờ đợi một người đàn ông không bao giờ trở lại của cô, tất cả dường như đã trở thành nỗi ám ảnh đè nặng lên cô. Tất cả là ở cô, do cô, tôi nghĩ như vậy, chỉ cần cô có một chút mở lòng.
Nếu là tôi. Tôi sẽ...
Nhưng tôi không phải là cô. Tôi có nỗi buồn khác đeo bám mình còn nặng nề hơn nữa. Nó khiến tôi có khi trơ ra, lạnh lẽo không một cảm xúc gì. Nó là một nỗi đau của sự thất bại, trong việc bày tỏ tình cảm với một ai đó mà không nhận lại đúng như mình mong muốn. Và vì thế tôi buộc phải chấp nhận nó là một sự lệch pha, hay nói đúng hơn là sự không hợp nhau, vì người kia dần dần cũng chán chê những đòi hỏi trái khoáy viện cớ yêu thương của tôi, đã phản ứng lại, mỗi ngày một nặng nề và tần suất dày hơn. Và tôi nghĩ, nếu cứ thế, chúng tôi chỉ làm khổ và tổn thương nhau. Cần phải xa nhau, có lẽ...
Tôi, có một kiểu yêu thương khác người. Một là yêu hết mình, không thì thôi, thà chọn sự cô đơn. Tôi không yêu kiểu ban đầu thì nồng cháy quấn quýt không rời, về sau thì chìm chìm khuất khuất. Có nhiều người vẫn nghĩ, trai gái ban đầu như lửa với rơm, bùng cháy dữ dội, về sau sẽ đượm lại, tàn đi, chỉ còn nghĩa nghĩa tình tình. Và họ yêu như vậy, sống như vậy và chấp nhận như vậy. Tôi thì không như thế. Tôi thích một tình yêu nồng nàn từ đầu tới cuối, yêu thương và say mê nhau. Tôi yêu như kẻ dâng hiến lần bừng nở duy nhất của tim óc mình, vô vàn và bất tận. Tôi vốn không quen tính toán, phân phối.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy người đàn ông như tôi muốn.
Bởi tôi đa đoan. Rắc rối. Lãng mạn. Mộng mơ. Hâm. Nhảm. Hay bất kỳ thứ gì mà một người bình thường có thể nhìn thấy và đánh giá tôi. Biết sao được. Trời ban cho tôi tính cách yêu đó, tôi không thể lấy lý trí hay tư duy để điều khiển kiểu yêu của mình được, như cách mà bao người nữ khác đã tặc lưỡi cho qua, hoặc sống và tìm niềm vui riêng cho mình mà đáng lẽ niềm vui đó phải là niềm vui chung với người đàn ông của đời mình. Tôi không thể.
Người yêu à, đừng nói rằng cứ lâu lâu em lại làm cho mọi việc buồn đi. Đừng biến em thành kẻ chuyên môn gây sự và đòi hỏi. Tốt nhất cứ yên lặng đi ra khỏi đời nhau để khỏi làm tổn thương nhau.
Anh làm được điều đó mà...
(Cảm nghĩ khi đọc cuốn Yêu muộn).
anh chàng nào mà ngốc vậy,,,
Trả lờiXóaCảm tưởng khi đọc cuốn sách mà anh.
XóaKhông biết em có còn nhớ câu anh từng nói không? Anh biến đây.
XóaCuội về ngồi dưới gốc đa
bóng soi giếng nước ngân nga đợi người
dưới trăng tắm gội đơn côi
rửa tình vinh nhục bạc vôi cung hằng