Waiting... |
Vậy đó, sự mạnh mẽ bao giờ cũng là con dao hai lưỡi. Ai đó thấy tôi ngang ngạnh gai góc, thì hãy cố nhìn thấy ở tôi một yếu đuối, một mong manh, cho tôi "nương nhờ chút thở than'', còn thì tôi biết tôi đang tự giết tôi một chút nào đó, khi phải luôn mang vác sự cứng cỏi phủ trùm không chừa khe hở, chống lại sự thương hại, chống lại những xót xa, bởi vì biết được bao nhiêu về tôi, mà bày đặt?
Thực ra, tôi ngồi từ sớm ở Khải Hoàn Môn để chờ cô bạn. Thảo - tên cô ấy, là một người bạn tôi quen mấy năm nay. Cô bằng tuổi tôi, dáng thanh mảnh dịu dàng và tất nhiên cô không ''khùng'' như tôi. Cô là kiểu người chọn lựa kiểu sống an toàn từ trang phục tóc tai cho đến đời sống gia đình hoặc tình cảm riêng tư. Cô không đa đoan, không phá cách, không màu mè, và cô hợp với tôi (mà tôi thì ai chả hợp). Cô là người nói hơi nhiều, đôi khi lan man, nhưng chân thật và lành tính. Cô thích ở tôi sự năng động, hiện đại và thoáng. Tôi thích ở cô cái gì thì tôi chưa rõ. Chắc chỉ là cùng lứa với nhau, cùng đào hoa, cùng thích ăn mặc đẹp, cùng thích sự thẩm mỹ, ghét sến sẩm chim cò, thích văn chương lãng mạn. Chứ nói tôi thích ở cô điều gì đó cụ thể - tôi chịu, không nói được.
Tôi cũng nói nhiều, nhất là những thứ gì đúng sở trường như làm ăn buôn bán, hay đối nhân xử thế gì đó. Tôi vốn là đứa lý thuyết một bồ, có thể cho người khác rất nhiều lời khuyên, riêng tôi chẳng làm được bao nhiêu trái lại còn tự mang vác khổ đau do tính khí nóng nảy hấp tấp, lại tự ái chất đầy mà gây nhiễu sự. Người ta thích chơi với tôi, giao lưu gặp gỡ. Còn tôi biết rõ con người mình nên dè dặt, thu mình.
Cuộc nói chuyện đó vô bổ,vô thưởng vô phạt. Từ lâu tôi chẳng có ý muốn học hỏi nơi ai cái gì. Tôi thấy sợ con người vì sự thay đổi liên tục, sự mất chính kiến, sự lý thuyết quá mức, sự đãi bôi, sự chấp nhặt, sự thâm hiểm. Cực đoan thật khi cứ nhìn mọi người kiểu như vậy nhưng thật sự tôi rất hãi sợ. Con người và cái thế giới này, cứ từng lúc từng lúc đáng nghi đến mức mất an toàn, và tôi không thể đưa tôi vào một ngưỡng của sự an toàn, bởi có khi những nguyên tắc mà tôi biết được đã bị phá vỡ không còn đúng đắn nữa. Những cuộc gặp gỡ giao lưu với ai đó trở thành thứ xã giao nghi thức cho mối quan hệ, không còn là xúc cảm cần tìm đến với nhau khiến tôi chán ngấy khi có một lời hẹn gặp. Tôi thiếu tự tin lèo lái dẫn dắt cuộc nói chuyện theo ý mình như cách tôi vốn hay làm. Và tôi buộc mình im lặng nhiều hơn trước.
...
Đời sung sướng nhất có thể la hét hoặc làm gì đó để nói rằng, ôi tôi buồn. Nhưng đời cũng sung sướng nhất là khi ta buồn chỉ cần có đứa im lặng chịu đựng ta một tí để ta trút. Nhưng đời cũng khốn nạn vô cùng khi mình có chuyện mà chẳng thể nói ra. Tự ôm sầu đau, tự ôm bĩ cực mà than van với chính mình.
Tôi mấy nay vậy. Nhưng không cần ai thương đâu.
Lâu ngày bận quá, dẫu đôi khi có ghé vào đọc bài của em nhưng vội ko để lại lời bình. Như hôm nay cũng vậy, vào đọc TRẢI của em xong, đồng cảm vậy nhưng ko viết đc gì. Chỉ biết chúc em luôn vui khỏe, thành công và hạnh phúc nhé!
Trả lờiXóaVâng, em cảm ơn anh. Chúc anh đầu tuần vui vẻ sức khỏe.
Xóa