Mặt mũi người ta vầy mà khùng à? |
Tôi biết thật ra số đó rất thích hóng chuyện, rất tò mò muốn biết người nọ người kia thế nào, có được cái gì, tài sản bao nhiêu, ăn mặc, xe cộ, có bồ bịch không, có ăn chơi không, có sành điệu không, vòng eo vòng ngực bao nhiêu, uống cà phê chỗ nào, có từng bị đánh ghen không, có uống thuốc giảm cân không... haiza trăm ngàn thứ muốn biết, bởi người ta nói rồi, đàn bà là chúa tò mò và ganh tỵ. Dù bạn có xuất sắc và thành công cỡ nào, tôi đoán bạn cũng bị họ soi cho ra khuyết điểm của bạn, hoặc thậm chí lỗi lầm nào đó của bạn từ thởi thời xa lắc. Thói đời nó vậy, ganh ghét đố kỵ cũng đồng nghĩa không muốn người ta hơn mình.
Thể nào cũng có người nghĩ tôi đang vơ đũa cả nắm, nhưng tôi mặc kệ, bạn thế nào thì bạn tự hiểu, bạn tránh né cỡ nào bạn cũng không lừa được chính bạn. Cái thói quen ít khi tự soi mình đã biến bạn thành con người chẳng muốn công nhận thành tựu của người khác, cũng như chưa bao giờ nhún nhường, khiêm tốn để biết mình chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi trong vô vàn những hạt bụi khác mà thôi. Chính cái sự ''ảo'' quá mức đó, khiến ai ai trong mắt bạn cũng đầy khuyết điểm, và cái tôi vô tình được nâng lên cao quá cỡ, lúc nào cũng nghĩ chỉ có mình là hay, là nhất.
Trên facebook tôi bị cho là khùng. Trên trển tôi viết bô lô ba la cho vui vì có nhiều người biết rõ tôi, tôi có đóng mặt serious như trong blog này họ cũng chả tin. Tôi làm clip hài, thu ảnh sát vào cho mình càng xấu càng tởm thì càng vui. Tôi đệm đàn hát. Tôi làm thơ. Tôi viết nhảm. Thi thoảng cũng có chửi chó mắng mèo. Dùng ngôn ngữ mạng nói bậy bạ mua vui cho mình, cho bạn bè. Nhiều người sợ bị ''liên lụy'' không dám like, comment. Thậm chí có chị chơi trên blog này khá thân và tỏ vẻ quý mến tôi đòi gặp mặt tại Nha Trang cho vui, nhưng khi giao lưu chơi với tôi trên facebook chị hết dám gặp, lựa lý do nọ kia để né. Tôi buồn cười lắm, nghĩ chị ấy chọn cách an toàn cho mình, không muốn dây vào những con người rắc rối. Tôi cười xong nghĩ, phải thế thôi, đời còn không biết đâu mà lần, huống chi mạng với mẽo. Bao giờ người ta cũng muốn thấy cái hay cái đẹp, ít ai chịu dung nạp các mặt còn lại của vấn đề. Chỉ để an toàn thôi, tự bảo vệ chính mình. Nhưng tôi nghĩ chẳng qua chúng ta thiếu tự tin thôi. Ai làm hư hỏng bạn được, ai làm mất danh tiếng bạn được? Ai níu xuống giá trị của bạn được. Bạn cứ trải lòng ra hết đi, sống cho ra nét, sắc nét, chính kiến rõ ràng, bạn còn sợ cái gì nữa?
Tôi biết mình ''khùng'' là vì tôi thích trải nghiệm những thứ mà nhiều người không dám. Tôi biết có người cả đời không dám nhấc đít đến quán cà phê, gọi cho mình thứ đồ uống pơ phét hoặc đắt tiền nhất mà nhâm nhi hưởng thú vui một mình một bóng. Tôi biết có người thích làm ra vẻ cô đơn nhưng đi chơi đâu cũng phải có bạn có bè. Những lúc điên nhất cũng chả dám ra quán bia ngồi bắt tréo chân gọi một chai lạnh toát mà lầm bầm chửi đời, chửi thằng cha nào đối tệ với mình. Ai lại làm thế, đàn bà công dung ngôn hạnh ở đâu, giáo dục giới tính để đâu, giá trị đạo đức cất đâu mà làm chuyện ''bậy bạ'' không giống ai như vậy. Bao nhiêu nỗi sợ, nỗi lo lắng khi thấy mình ''hình như thấy sai sai''. Mà sai quái gì cơ, bạn có làm đúng cho người người hài lòng cũng chẳng để làm cái gì cả, bạn nhẫn nhịn, tự đưa mình vào những nỗi lo lắng đó cũng chẳng thằng cha căng chú kiết nào thấy thương hại. Nhưng tôi làm điều đó vì tôi, vì không phải cứ hễ làm cho mình an toàn là được an toàn. Tôi thích trải nghiệm cuộc sống dưới mọi góc độ. Làm con người đủ mọi cung bậc cảm xúc. Bạn cho đó là khùng điên, nhưng tôi thấy đời vậy mới đáng sống. Chúng ta khác nhau ở chỗ đó thôi, ở chỗ nhìn nhận đời như thế nào mới đáng sống.
Nói như vậy không có nghĩa tôi thuyết phục bạn làm theo tôi, hoặc nghĩ tôi đúng. Không cần đâu. Vì thực tế chúng ta vốn quen sống như thế nào thì cứ làm y như thế ấy, miễn sao chúng ta thấy an toàn, yên ổn, thích thú, chấp nhận được. Tôi chỉ khuyên một chút đừng nhìn thôi mà đánh giá một con người chỉ vì họ khác bạn. Cũng đừng tỏ ra dè bỉu hay chê bai xa lánh. Mỗi chúng ta có một cách lựa chọn, nhưng không phải sự điên khùng phá cách nào cũng đi ngược lại giá trị đạo đức xã hội. Tôi vậy nhưng không phải ai tôi cũng chơi, chuyện gì tôi cũng dám làm, sống bất cần, vui buồn bất thường... tôi không có thế đâu. Tôi biết ngưỡng của mình mà dừng lại, tôi biết sự trải nghiệm nào là trân quý, tôi biết tôi.
Bạn biết bạn chưa - tôi hỏi?
Tôi biết ngưỡng của mình mà dừng lại, tôi biết sự trải nghiệm nào là trân quý, tôi biết tôi.
Trả lờiXóaAnh thích nhất câu này!
Ngượng quá. Mỗi tôi biết tôi - là cả một hành trình anh ạ.
XóaTôi lòn qua một cánh cửa đầu tiên
XóaTôi thấy mình to lớn vô cùng
Tôi lại lòn qua cánh cửa thứ hai
Tôi thấy mình không to lớn
Tôi lòn qua cánh cửa thứ ba
Tôi thấy tôi bình thường
Những cánh cửa tôi bước qua ngày một lớn hơn
Và tôi thấy tôi ngày càng nhỏ lại
Cho đến một ngày
Tôi bước qua cánh cửa mà không hề hay biết
và tôi không còn thấy mình tôi...
Chà, triết lý ghê không!
XóaDi DI có trang Blog hay quá ,viết chất lượng & khối lượng ...giỏi quá ...
Trả lờiXóanhìn hình giống cô bạn học cách 15 năm ở Đại Học quá dậy !!!
Trả lờiXóa