Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Bình yên, where are you?








Mới khen nắng lên rồi chưa kịp phơi áo quần, trời lại đổ mưa.
Không bị mắc lừa nữa. Mưa trên mái tôn ầm ầm thế thôi, chỉ là thứ khuếch đại để cho người ta hoảng hồn mà nghĩ trời ơi sao mưa nặng hạt, cũng khuếch đại luôn nỗi lo lắng bâng quơ từ... tiền kiếp để lại hậu thế, mỗi khi mưa gió là thấy sợ thấy lo chuyện sinh nhai cơm áo.
Nhưng thôi. Cũng phải tạm gác lại một chút những nỗi lo toan đó. Vì trong một căn phòng đơn sơ mà ấm áp này, đơn sơ tới mức chẳng dám mời ai đến chơi cùng, bỗng lắng đọng tâm hồn để muốn ôm một cuốn sách trong tay, nhâm nhi chai nước lọc, tận hưởng cảm giác cách xa trần tục, xa những bon chen, và ngồi đường hoàng trước máy tính viết nọ viết kia. Về một mùa dã quỳ đâu đó, về những cái hẹn chưa làm được, về những người mến thương.
Tha hồ mà tưởng tượng bên ngoài kia, mưa đang nhỏ từng giọt xuống mái nhà ai rêu phủ. Một bầy sẻ giũ giũ những đôi cánh ướt nước rồi lướt từng đàn xuyên những ngọn gió chớm đông. Mùi đồ ăn nghe chừng rất quen thoảng qua một ô cửa nhỏ loang vào không gian mang một cảm giác rất gia đình. Bình yên có khi không phải là thứ mà mắt ta nhìn thấy. Nó đến từ sự tưởng tượng, cảm giác thoảng qua mơ hồ trong ký ức, nó đến khi ta nằm lặng yên, nghe ngóng mưa đang rơi. Nó không phải là những thứ đang thật, rất thật và có sẵn ngoài kia, mà chỉ cần lùa tay đẩy qua một bên khung cửa sổ, ta có thể đón chào chúng sực nức rộn ràng.
Một niềm riêng. Có một niềm riêng thẳm sâu chẳng bao giờ dám kể. Một niềm riêng đủ để bao giờ trời mưa cũng làm sũng nước. Rồi sau đó lại bừng tỉnh đón những sợi nắng mỏng tang, nhưng đủ sức cắt niềm riêng đó ra từng mảnh nhỏ rồi thổi bùng cho bay đi. Lại đi vào đời, quần quật lo toan, quần quật với trần gian, quần quật với những trái ngang chồng chéo. Rồi đến khi cảm thấy đủ cho cuộc mưu sinh, lại quay về chốn đơn sơ này, nghe mưa rớt, ướt sũng theo mưa, và ru mình bằng tưởng tượng yên bình.
(Trưa - làm biếng ăn cơm mà một phần cũng sợ mập - tưởng tượng chơi vậy)

2 nhận xét:

  1. Một niềm riêng. Có một niềm riêng thẳm sâu chẳng bao giờ dám kể. Một niềm riêng đủ để bao giờ trời mưa cũng làm sũng nước. Rồi sau đó lại bừng tỉnh đón những sợi nắng mỏng tang, nhưng đủ sức cắt niềm riêng đó ra từng mảnh nhỏ rồi thổi bùng cho bay đi
    Hi hi...có một niềm riêng thế này thì kể làm gì?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ''Có những niềm riêng làm sao nói hết''
      Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
      Có bài hát nào như vậy á anh.
      Ai mà chả thế.

      Xóa