Chớp lóe ngang trời
Tôi nghĩ tới một khuôn
mặt hiện ra
Lạnh lẽo ma mị
Như những thước phim
ma
Em gọi tôi, đôi mắt
dập dồn những đốm thẫm đen ma quái
Bàn tay níu vội,
Những khoảng đen của
tóc trùm kín khuôn mặt người
Gọi tôi một miền tan
hoang
Khi giọt nước mắt cuối
cùng đã kịp ngưng không rớt
Thành phiến đá mù mờ,
tạc bóng người ô trọc cõi u minh
Ngày đã bỏ đi
Người cũng đi
Bỏ lại sau lung buổi
chiều như từng cơn run khô nát
Tôi giữa trống đồng,
cảnh chiều loang lầm lạc
Một chút tà huy cũng khuất
phía chân người
Người đã bỏ đi
Lỗ trống hoác rộng
thêm lồng ngực tôi đau rát
Nỗi cút côi bị vùi dập
Chẳng chút nương tình
Đừng vẫy tôi, cái vẫy
tay vô hình
Níu tôi đến quỳ dưới
chân người cầu khẩn
Tôi cắm đầu vào thứ
quỵ lụy chát đắng
Bởi thứ quyền uy tình
ái vô biên nơi người
Thả tôi đi
Khỏi ánh mắt thẫm đen
như cái lỗ vô tình
Lầm lạc tôi một thời
đắm say như con nghiện
Không cách gì gỡ bỏ
Bởi hân hoan như tái
sinh nhiều lần
Bởi nảy nở, bởi lâng
lâng
Bởi những khát khao đủ
- thiếu ghì chặt tôi không dứt
Thả tôi đi
Thả tôi đi
Thả…
Tôi đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét