Khung cảnh vẫn y như nhiều năm trước
Cũng cơn mưa chiều nặng hạt
Cũng mây xám giăng trời
Em đi
Rời khỏi anh
Rời khỏi một chiếc giường êm ái
Một căn phòng trần thấp
Một ánh nhìn dàu dàu
Một bữa cơm không nấu
Em đi
Sợi mưa trên mi rơi xuống
Rát bờ môi tím
Rát khuôn ngực gầy
Em giấu tiếng ho lầm lạc
Ngắc ngứ húng hắng trước anh
''Thôi em đi''
Em nghe tiếng mình nặng nhọc
Buông thõng những nát nhầu
Vào đoạn đời thương đau
(Rồi ta chỉ nhớ về nhau
Như những người xa lạ
Chỉ thoáng nhớ một vài kỉ niệm
Nhỏ như giọt mưa ven tường
Chúng ta sẽ tự hỏi rằng
Sao một thời mình yêu người ấy
Cái người chịu với ta nhiều khổ hạnh
Cái người cho ta những ngày vui
Sao ta lại bỏ đi
Sao ta lại quên vội
Giấu sâu vào lòng nỗi thương cảm
Sao ta lại ra đi?)
Dù có vậy
Em cũng phải đi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét