Thì là...
Có đôi lúc tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu. Tôi vốn không ưa những thứ mông lung mơ hồ. Thành thử trong vô số những bài thơ tôi viết và xóa đi tất cả, chẳng có bài nào tôi lấy tựa và ''vô đề'' hay ''không đề''.
Nhưng hôm nay thì...
Quả nhiên tới midnight mà chưa đi ngủ được vì ly cà phê uống trễ, làm cho tôi lẩn quẩn trong một số cảm xúc lan man. Mà tôi lại cứ muốn cứ thích viết ra những thứ lan man đó mới chết. Nên tôi đành phá lệ lấy cái tựa ''không đề'', còn hơn là để nó trống không, chả lấy gì làm cảm hứng.
Mưa rồi. Từ hôm qua. Đất trời bỗng dưng giã từ sự khô khốc, mà dầm dề từ chiều tối đến đêm hôm.
''Thành phố trong mưa mùa thu... hàng cây nhớ chiếc lá vàng rơi...''
Tôi bỗng dưng thèm ly cà phê muộn, nơi góc quán, mỗi khi mưa buồn có một chút gì đó thật sự là rất phiêu linh. Tôi thèm muốn cái cảm giác được ngồi vẩn vơ, hưởng một chút lành lạnh của tiết thu mưa. Chẳng có nguyên do gì. Chỉ là thứ đúng chất vớ vẩn nhất quả đất, mà những kẻ lãng đãng máu nghệ sĩ như tôi mới có thể đột nhiên thèm thuồng một cách lãng xẹt như vậy. Từ lâu những cuộc vui bù khú với bạn bè nhậu nhẹt đã thay bằng việc ngồi một mình cà phê lướt mạng. Tôi chả phải gái ngoan với những thứ tiêu khiển nền nã đoan chánh. Tôi là người đàn bà ba mươi sáu tuổi, hơn nửa đời người còn hơi hướm bốc đồng bay bổng của lứa tuổi ăn chưa no lo chưa tới, đã thôi xao xác với những chát chao cuộc đời. Một chút ngạo mạn phớt đời. Một chút suy tư nghệ sĩ. Tôi như vậy thôi. Chả có gì màu mè làm dáng nữa. Bắt đầu sống đúng chất của mình.
Năm nay, nắng nóng hạn hán kéo dài làm mùa hoa sữa của riêng tôi trôi dạt phương nào. Mỗi mùa mưa ngang qua, bao giờ cũng rưng rức cái mùi vừa yêu đương vừa ghét bỏ, cứ chực chờ ngấm vào tôi, nhấn vào tôi cảm giác chìm đắm lắng sâu, sao bây giờ không thấy. Mà thôi kệ, không có lại càng hay. Bởi thứ hương thơm đó, không khéo lại khiến tôi hoang mang nhớ về một người nào đó, xa xa. Khốn lắm.
Tôi đã thành người đàn bà khô khan. Cảm giác không gượng lại chút nào sự mềm mại. Tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, nặng quan điểm và hơn hết là cảm xúc khó lường. Tịnh tâm đi - Thầy nói - Con còn nhiều vướng bận, con cần giải thoát chính mình. Tôi ậm ừ. Dạ thưa thầy con hiểu. Nhưng lòng tôi đa nghi, liệu thầy có nhìn tôi bằng con mắt của một vị chân tu, hay chỉ đúng nghĩa một người đàn ông trước một người đàn bà. Tôi từ lâu đã mất lòng tin trước những con người bằng xương bằng thịt. Tôi không tin lắm vào cõi thầy. Tôi biết mình hư khi nghĩ tầm phào như vậy. Mà tôi nào có thể nghĩ gì khác hơn.
Trước đàn ông, tôi đã phải tự giấu mình đi. Tôi không đẹp. Cũng chẳng tri thức gì. Nhưng cái gọi là tử vi và số phận đã cho tôi chữ ''đào hoa'' mà vận vào thì tôi đến khổ. Để yên thân tôi phải tự thu mình, có khi còn phải cố làm ra thô thiển và ngu dốt cho nó lành. Tôi không kham nổi chuyện bị đeo đuổi. Tôi cũng không can đảm chơi những trò ái tình nhăng cuội với anh nọ chàng kia. Có khi tôi còn cực đoan tự bảo rằng mình đã già. Nhưng đâu được, tôi biết mình còn tươi tắn lắm.
Trời mát. Thích lan man vậy đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét