Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Em đi







Buổi chiều nay
Khung cảnh vẫn y như nhiều năm trước
Cũng cơn mưa chiều nặng hạt
Cũng mây xám giăng trời
Em đi
Rời khỏi anh
Rời khỏi một chiếc giường êm ái
Một căn phòng trần thấp
Một ánh nhìn dàu dàu
Một bữa cơm không nấu

Em đi
Sợi mưa trên mi rơi xuống
Rát bờ môi tím
Rát khuôn ngực gầy
Em giấu tiếng ho lầm lạc
Ngắc ngứ húng hắng trước anh
''Thôi em đi''
Em nghe tiếng mình nặng nhọc
Buông thõng những nát nhầu
Vào đoạn đời thương đau

(Rồi ta chỉ nhớ về nhau
Như những người xa lạ
Chỉ thoáng nhớ một vài kỉ niệm
Nhỏ như giọt mưa ven tường
Chúng ta sẽ tự hỏi rằng
Sao một thời mình yêu người ấy
Cái người chịu với ta nhiều khổ hạnh
Cái người cho ta những ngày vui
Sao ta lại bỏ đi
Sao ta lại quên vội
Giấu sâu vào lòng nỗi thương cảm
Sao ta lại ra đi?)

Dù có vậy
Em cũng phải đi...



Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

LỤY





Chớp lóe ngang trời
Tôi nghĩ tới một khuôn mặt hiện ra
Lạnh lẽo ma mị
Như những thước phim ma
Em gọi tôi, đôi mắt dập dồn những đốm thẫm đen ma quái
Bàn tay níu vội,
Những khoảng đen của tóc trùm kín khuôn mặt người
Gọi tôi một miền tan hoang
Khi giọt nước mắt cuối cùng đã kịp ngưng không rớt
Thành phiến đá mù mờ, tạc bóng người ô trọc cõi u minh
Ngày đã bỏ đi
Người cũng đi
Bỏ lại sau lung buổi chiều như từng cơn run khô nát
Tôi giữa trống đồng, cảnh chiều loang lầm lạc
Một chút tà huy cũng khuất phía chân người
Người đã bỏ đi
Lỗ trống hoác rộng thêm lồng ngực tôi đau rát
Nỗi cút côi bị vùi dập
Chẳng chút nương tình
Đừng vẫy tôi, cái vẫy tay vô hình
Níu tôi đến quỳ dưới chân người cầu khẩn
Tôi cắm đầu vào thứ quỵ lụy chát đắng
Bởi thứ quyền uy tình ái vô biên nơi người
Thả tôi đi
Khỏi ánh mắt thẫm đen như cái lỗ vô tình
Lầm lạc tôi một thời đắm say như con nghiện
Không cách gì gỡ bỏ
Bởi hân hoan như tái sinh nhiều lần
Bởi nảy nở, bởi lâng lâng
Bởi những khát khao đủ - thiếu ghì chặt tôi không dứt

Thả tôi đi
Thả tôi đi
Thả…
Tôi đi…


Mưa ngày cũ





Bao giờ nắng tháng mười cũng thưa thớt
Nỗi chờ đợi mang sắc mong manh
Thôi rồi kỉ niệm qua nhanh
Ai bạc tóc còn thương ngày cũ
Chiều đã vội mang mùa mưa rũ
Rót qua trời làm nước mắt loanh quanh
Đời còn chút ái ân xanh
Tạm sống xa ngày mưa gió
Chắt chiu từng sợi vui nhỏ
Quấn quanh ký ức đã mù
Gởi trọn vào một ngày thu
Cho người quên thời xa vắng
Ngày mưa dâng niềm khổ hạnh
Đến đâu trong cõi vô cùng?

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Không đề

Thì là...

Có đôi lúc tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu. Tôi vốn không ưa những thứ mông lung mơ hồ. Thành thử trong vô số những bài thơ tôi viết và xóa đi tất cả, chẳng có bài nào tôi lấy tựa và ''vô đề'' hay ''không đề''.

Nhưng hôm nay thì...

Quả nhiên tới midnight mà chưa đi ngủ được vì ly cà phê uống trễ, làm cho tôi lẩn quẩn trong một số cảm xúc lan man. Mà tôi lại cứ muốn cứ thích viết ra những thứ lan man đó mới chết. Nên tôi đành phá lệ lấy cái tựa ''không đề'', còn hơn là để nó trống không, chả lấy gì làm cảm hứng.

Mưa rồi. Từ hôm qua. Đất trời bỗng dưng giã từ sự khô khốc, mà dầm dề từ chiều tối đến đêm hôm. 

''Thành phố trong mưa mùa thu... hàng cây nhớ chiếc lá vàng rơi...''

Tôi bỗng dưng thèm ly cà phê muộn, nơi góc quán, mỗi khi mưa buồn có một chút gì đó thật sự là rất phiêu linh. Tôi thèm muốn cái cảm giác được ngồi vẩn vơ, hưởng một chút lành lạnh của tiết thu mưa. Chẳng có nguyên do gì. Chỉ là thứ đúng chất vớ vẩn nhất quả đất, mà những kẻ lãng đãng máu nghệ sĩ như tôi mới có thể đột nhiên thèm thuồng một cách lãng xẹt như vậy. Từ lâu những cuộc vui bù khú với bạn bè nhậu nhẹt đã thay bằng việc ngồi một mình cà phê lướt mạng. Tôi chả phải gái ngoan với những thứ tiêu khiển nền nã đoan chánh. Tôi là người đàn bà ba mươi sáu tuổi, hơn nửa đời người còn hơi hướm bốc đồng bay bổng của lứa tuổi ăn chưa no lo chưa tới, đã thôi xao xác với những chát chao cuộc đời. Một chút ngạo mạn phớt đời. Một chút suy tư nghệ sĩ. Tôi như vậy thôi. Chả có gì màu mè làm dáng nữa. Bắt đầu sống đúng chất của mình.

Năm nay, nắng nóng hạn hán kéo dài làm mùa hoa sữa của riêng tôi trôi dạt phương nào. Mỗi mùa mưa ngang qua, bao giờ cũng rưng rức cái mùi vừa yêu đương vừa ghét bỏ, cứ chực chờ ngấm vào tôi, nhấn vào tôi cảm giác chìm đắm lắng sâu, sao bây giờ không thấy. Mà thôi kệ, không có lại càng hay. Bởi thứ hương thơm đó, không khéo lại khiến tôi hoang mang nhớ về một người nào đó, xa xa. Khốn lắm.

Tôi đã thành người đàn bà khô khan. Cảm giác không gượng lại chút nào sự mềm mại. Tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, nặng quan điểm và hơn hết là cảm xúc khó lường. Tịnh tâm đi - Thầy nói - Con còn nhiều vướng bận, con cần giải thoát chính mình. Tôi ậm ừ. Dạ thưa thầy con hiểu. Nhưng lòng tôi đa nghi, liệu thầy có nhìn tôi bằng con mắt của một vị chân tu, hay chỉ đúng nghĩa một người đàn ông trước một người đàn bà. Tôi từ lâu đã mất lòng tin trước những con người bằng xương bằng thịt. Tôi không tin lắm vào cõi thầy. Tôi biết mình hư khi nghĩ tầm phào như vậy. Mà tôi nào có thể nghĩ gì khác hơn.

Trước đàn ông, tôi đã phải tự giấu mình đi. Tôi không đẹp. Cũng chẳng tri thức gì. Nhưng cái gọi là tử vi và số phận đã cho tôi chữ ''đào hoa'' mà vận vào thì tôi đến khổ. Để yên thân tôi phải tự thu mình, có khi còn phải cố làm ra thô thiển và ngu dốt cho nó lành. Tôi không kham nổi chuyện bị đeo đuổi. Tôi cũng không can đảm chơi những trò ái tình nhăng cuội với anh nọ chàng kia. Có khi tôi còn cực đoan tự bảo rằng mình đã già. Nhưng đâu được, tôi biết mình còn tươi tắn lắm.

Trời mát. Thích lan man vậy đó.




CHỜ





Những phiến lá đón nắng
Hay nắng đang nương nhờ
Mùa thu đi xa lắc
Còn mái lòng xác xơ
Chiều nay mưa qua đó
Thành phố nghe hoang tàn
Cây rã rời nhọc mệt
Ngó đường chiều mênh mang...