Ba trăm sáu lăm ngày
Nhân lên ba
Tôi có hơn nghìn ngày để yêu và khóc
Cho một người xa lạ
Cho những phi lý không giải thích được
Về nhân duyên chốn này
Những buổi tối tôi nằm
Co mình chờ tiếng xa
Đáp lại nghe ngóng của tôi
Tiếng gió xào xạc lối
Mành lắt lay trêu ghẹo nỗi u tình
Những ngón tay dài, gầy trên gối lặng thinh
Tôi xếp những trấn an từng góc mền thơm phức
Nỗi chờ đợi làm đói nghèo tâm thức
Tôi như con thú hoang loay hoay đi về
Nước mắt tràn vào lòng loang lổ thấm vệt mi
Trời tối lúc nào không hay không biết
Ba trăm sáu lăm ngày
Nhân ba
Khắc khoải làm xác xơ cơn đói
Tôi lả người
Tăm tối
Khập khiễng so sánh mình với cọng tóc rụng rơi
Chỗ dựa của tôi đâu,
Trắc ẩn của tôi đâu,
Những đêm khuya mùi trần ai ướt đầm lưng gối
Tôi quấn vào thinh không ẩm ướt
Hơi nóng dồn lên
Mặt đối mặt
Tôi hỏi người đàn bà trong gương
Tuổi hai mươi của tôi đâu
Thanh tân của tôi đâu
Gói lại dùm tôi một miền xuân sắc
Tôi để dành cho một người xa lắc
(đừng phỉ báng tôi tuổi chiều
đừng phủ nhận tấm thân yêu
đừng rêu rao lòng trắc ẩn
về người đàn bà ái ân sâu nặng
với nhân tình)
Sao không trả lời tôi, người đàn bà trong gương, lặng thinh?
Tôi ôm nỗi đau vùi sâu vào lòng gối
Gió trần ai thủ thỉ
Miết lên tai tôi tiếng nói ngọt ngào
Ru hời da thịt khát khao
Tôi đẫm trong thứ hương tình vồi vội
Tôi bật khóc lần mò chăn gối
Một tiếng ru hời...
Dạo này thơ em cứ như tự sự vậy
Trả lờiXóaĐang tự khai thác tất cả những miền sáng tối của con người mình thôi anh.
Xóa