Điên
Em rao bán nụ cảm xúc thanh xuânVùi trong bàn tay đói lả
Những khúc đời vội vã
Những tiếng rao môi mềm
Điên
Em cởi bỏ trần gian trên mái rách
Cột mớ vô vi vào cõi thật
Ngơ ngác trước bóng mình
Điên
Lủi thủi tấm thân trần buông tóc
Mắt lờ đờ mệt nhọc
Thân đau
Muốn nằm
Điên
Gió xác xơ gào trên đời nát
Gọi tiếng em khản đặc
Nào đâu thương tình
Cứ điên như thế
Trong cõi mình
Bởi cõi người vô dụng
Thứ trắng đen minh bạch
Cũng lẫn lộn cả rồi
Cứ điên thôi
Vô tâm vô thức
Ý niệm như gió rát
Trên đời cây thật cao
Điên và điên
Như nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét