Đời rêu mù màu
Trông chờ cơn nắng
Cho mình thôi đau
Rêu thời tàn úa
Sắc quạch buồn rầu
Hỏi mình có lẽ
Trần gian quên mau
Sóng tràn bờ bãi
Một nhánh rong khờ
Gởi thân trên đá
Khô dần thương đau
Rêu thời khóc nắng
Nắng thì khóc rong
Một đời tàn lụi
Lệ sao vừa lòng?
Trần gian gửi phận
Khóc nhau một đời
Thương nhau một lúc
Đời cũng tàn trôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét