Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017
Trời đã sang xuân
Thôi tôi không nói về cái người tôi đã bỏ nữa đâu. Anh ta còn trẻ, anh ta có công việc tốt, nhà cửa đất đai, anh ta có bạn bè, anh ta có đủ điều kiện để tìm hạnh phúc mới. Không phải lo.
Chỉ có tôi thôi, chịu thiệt thòi đi ra tay không mà cái gì của anh ta đều có phần tôi trong đó. Ngay cả cái suy nghĩ tích cực và mạnh mẽ hướng tới tương lai cũng là tôi đã gieo mầm hạt cho anh ta.
Tôi lại bắt đầu cuộc sống mới, như biết bao nhiêu lần từng làm lại, đầy đủ mọi cung bậc lo toan.
Mùa xuân không nói không rằng, cứ đến làm cây lá nở hoa. Denver cứ ồn ã vào xuân. Phố xá rưng rức nụ mầm nhu nhú.
Còn đâu những thân cây xám xịt giăng trời. Còn đâu những ngày tuyết rơi sầu héo. Mùa xuân nơi đây làm ai nấy vui tươi. Nhưng lòng tôi sao khó cất đi nỗi buồn nặng trĩu. Tôi chỉ muốn yên bình mà hình như, đường tôi đi không dễ dàng như tôi tưởng.
Tôi ngồi với người mới bên hiên nhà. Tôi hay hỏi anh có yêu em không. Chẳng phải tôi muốn được anh yêu thương. Chỉ là vì càng lúc tôi càng cảm thấy cuộc sống khắc nghiệt và khó khăn, tới nỗi tình yêu hình như là không thực. Tôi có yêu anh không? Tôi không biết. Cái cảm giác này, nó cứ như người ta mặc vào chiếc áo, thấy nó vừa và ấm, nhưng lại lo sợ nó cũ kỹ và phải bỏ đi. Nó đích thị là cảm giác đến từ sự thiếu tự tin mà thôi. Từ những câu chuyện cũ.
Anh bao giờ cũng trả lời "Yes, I love you" và xoa cái đầu ngu ngốc của tôi.
Tôi nghĩ mình cần thả lỏng ra, để tận hưởng mùa xuân mới được.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét