Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

Chơi xấu







Tôi đã bỏ một người. Không, kể ra thì phải là nhiều người mới đúng. Tự tôi bỏ. Cắt đuôi.

Bà bạn cao niên của tôi nói mày ác. Mày máu lạnh. Tôi chống chế rồi bảo cái gì đến lúc em ớn thì em bỏ cái rẹt. Còn chưa ớn thì còn dây dưa cù cưa, thậm chí quỵ lụy. Bởi tôi vốn là đứa hay nuông chìu cảm xúc của mình. Nắng mưa mưa nắng.

Tôi biết họ còn thương. Biết họ còn cần. Biết họ đau xót. Nhưng biết làm sao. Nếu còn tiếp tục thì còn khổ sở cho cả hai. Mà tôi thì không chịu khổ được.

"Đời lênh đênh theo dòng nước, một thoáng mây bay
Tình yêu ơi xin dừng bước chân theo mây..."

Có khi cái nghiệp tôi nó vậy. Hay là tình đến rồi tình đi", tôi thiếu kiên nhẫn để cố gắng giữ gìn? Ôi tôi không biết đâu.

Hôm bữa ngồi tán dóc, ba tôi nói tôi không biết cách giữ gìn hạnh phúc, thiếu độ lượng thứ tha nọ kia. Tôi tức tức trong bụng. Ổng là ba tôi mà chẳng bênh tôi lại còn trách cứ. Nhưng sau tôi nghĩ, chỉ mình chịu trách nhiệm với hành xử của mình thôi. Mọi quyết định đều do tôi làm và chịu hậu quả. Chẳng ai sống cuộc đời của tôi để hiểu cho tôi, thậm chí bố mẹ của tôi đi nữa. Miễn sao sau rốt đời tôi ổn, tâm tôi an, lòng tôi thanh thản. Còn nỗi sầu ai đó đang mang thì cũng nên tìm cách buông bỏ đi thì hơn, tôi quên rồi.

...

Kể như là tôi chơi xấu đi. Kiểu như hồi nhỏ đang chơi ngon trớn thì đứa chơi chung nghỉ ngang hoặc bỏ về nhà. Tôi tự nhận cái lỗi xấu ấy về bản thân mình và đôi lúc cũng tự trách mình vi phạm. Người chứ phải gỗ đá đâu mà không biết nghĩ suy. Cũng day dứt, khó xử, cũng thảng thốt nhớ quên như ai. Rồi nghĩ, giời ôi, mình còn phải sống tiếp, cuộc sống đầy rẫy khó khăn, tự lo cho mình đi hơi đâu nghĩ ngợi. Mỗi lần lòng gợn chút day dứt, tôi lại tự nhủ như thế, như thế. Tôi còn nói thầm hình như mày ru ngủ, ma mị chính bản thân mày thì có chứ ở đó mà biện minh. Tôi cũng nghĩ lung lắm.

Nhưng thôi hết rồi.

Người xa, tình xa. Xa tới nỗi không dám nhớ lại sợ mất công khai quật lại không trúng trật. Đường ai nấy đi. Hồn ai nấy giữ. Ta đi qua đời nhau cho một chút luyến nhớ. Kỉ niệm phủ bụi bụi bặm thật dày rồi, liệu có thổi được hơi bay làm sáng bóng lại không? Khó lắm luôn.

Mà ca nào khó thì bỏ qua cho rồi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét