Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Ôi tóc em dài đêm thần thoại



Em đứng lên gọi mưa vào hạ...

Tôi bỏ phố đông để về chốn của mình, chỉ cách lòng đường chừng mấy chục bước chân mà thấy như cách xa đời quá mực. Tuổi mấy rồi, mà nắng mưa qua đây không còn mang nhiều ý nghĩa nữa. Cảm xúc chỉ là những thoáng thương vay, rồi cũng vút bay, chẳng đọng lại chút hơi hướm nào.

Về và ngồi viết.

Mấy đứa bạn bảo viết đi. Viết đi cho chúng nó đọc. Xem ra những thứ xuất phát từ một tôi - cõi thật, vẫn khác những gì chúng nó chỉ cần một cú click chuột hoặc một cái lướt tay là có thể thấy đầy rẫy tràn lan. Chúng nó vẫn thích thú trước cảm xúc thật - của một con người thật - mà chúng nó vẫn thấy hàng ngày, tiếp xúc hàng ngày hơn là đọc của một người nào đó lạ xa. Thế ra, tôi vẫn còn ''hot'' lắm.

Anh cũng gọi, bảo em mở blog lại đi. Chỉ duy nhất anh còn nhớ đến tôi, bằng chút tình đồng điệu của những người yêu viết lách. Nhưng tôi đã mở từ rất lâu rồi. Chỉ là không kết bạn với ai. Bởi cũng có những khi tôi muốn giãi bày gì đó.

Rồi mùa xuân không về
Mùa thu cũng ra đi
Mùa đông vời vợi
Mùa hạ khói mây

Có lúc tôi nghĩ có lẽ mình nên xếp lại gọn gàng cuộc sống, tâm hồn, học cách sống thôi bão nổi. Nhưng mà, tôi thấy mình khó mà dứt ra được, bởi nhạy cảm quá, nhạy tới mức thấy đau từng tế bào trước nỗi đau, ngất ngây với niềm vui, và có khi thấy nóng như dòng máu trong người. Biết sao được, tôi đã cố giống mọi người, nhưng tôi kết luận mình thật dở hơi khi làm điều đó.

Rồi tôi lại tìm thấy bạn thôi.




Ruby

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét