Vào một buổi chiều mưa vừa dứt hạt
Nước mắt tôi rơi - ngoài kia lá hát
Chiều đánh mất mình trong tuổi âm u
Bonjour Cafe, nhạc giữa mùa thu
Bàn ghế im hơi... không người lui tới
Khúc Thụy Du, vẳng bên kia thế giới
Trống vắng... Thụy ơi... tình ơi...
Tôi ơi...
Tôi ơi...
2. Chúa của Thụy trên cao, rất cao
Ngôi hai căng mình - vô tri thập giá
Thấy chốn này nhiều tang thương đến lạ
Chúa bỏ loài người - thì tôi bỏ tôi
Ừ, Thụy ơi - Thụy ngây thơ của tôi
Khúc Thụy Du hai đứa mình rõ thuộc
Con bói cá chập chờn chao vũng nước
Đánh mất đời trên cọc nhọn trăm năm
3. Tôi không hỏi vì sao ta yêu nhau
Cảm xúc lạnh câm - ái tình mệt mỏi
Chẳng ai còn yêu như loài thú đói
Run rẩy gì - môi nóng gì - điêu ngoa!
4. Đừng hỏi tôi tại sao
Thế giới này không thấy những hàng rào kẽm gai
Mà trời chiều nghe chừng tan nát
Đừng hỏi tôi dung mạo người ngày ngày trơ trơ lạnh nhạt
Và tại sao căng mắt sống đời mù lòa
Những cười nụ ẩn giấu gian ngoa
Toan tính để lại gì khi về bên kia thế giới
Những ánh nhìn cay độc gian dối
Dựng thành quách cho mình vây bọc kẽm gai
Huyệt lộ đâu
Tử thi đâu
Cái chết của mi chẳng còn ý nghĩa
Người ta thèm sống
Hạ nhau để sống
Lẩn mình vào ngụy tạo nghĩa nhân
Xưng tội ư, chẳng ai băn khoăn
Chúa có chứng giám đâu, nhiều tội bây giờ Chúa còn chưa "cập nhật"
Cái chết của mi chôn sâu dưới đất
Ai còn nhớ hôm qua mi đã chết kiểu gì?
5. Bonjour Cafe, mùa thu lặng câm
Vũng lầy cuộc đời, một thân bói cá
Tôi nghĩ về anh
Tôi nghĩ về cuộc đời
Tôi nghĩ về mấy chục năm trước
Anh đã ở đâu?
Tôi đã ở đâu?
Có khi nào ta là hai con bói cá
Cố giành nhau một chiếc cọc
Lấy đà lao xuống vũng nước chật chội
Tức tưởi khóc sự bần hèn
Hay mãi chẳng tìm đâu đỉnh trăm năm
Anh và tôi rã rời nhu nhược
Và chết như tử thi kia?
Hay tôi làm Thụy của anh
Ấp đầu vào ngực tối
Giãy dụa trong ân ái
Chết lịm trong bàng hoàng
Hay tôi làm thiên thần trong ngần
Cười cho anh hi vọng
Hay tôi và anh yêu nhau
Làm môi nóng
Làm tay lạnh
Làm thân run
Làm chân không vững
Tôi không biết phải làm gì cho đúng
Khi chính tôi - con ma mất từng phần
Đầu, mắt, tay, chân
Ôm nỗi buồn chết chóc
Của tử thi mình - không ai khóc
Thụy ơi... tình ơi...
Tôi ơi...
Bonjour Cafe, gần nửa thế kỷ Khúc Thụy Du
Ngôi hai căng mình - vô tri thập giá
Thấy chốn này nhiều tang thương đến lạ
Chúa bỏ loài người - thì tôi bỏ tôi
Ừ, Thụy ơi - Thụy ngây thơ của tôi
Khúc Thụy Du hai đứa mình rõ thuộc
Con bói cá chập chờn chao vũng nước
Đánh mất đời trên cọc nhọn trăm năm
3. Tôi không hỏi vì sao ta yêu nhau
Cảm xúc lạnh câm - ái tình mệt mỏi
Chẳng ai còn yêu như loài thú đói
Run rẩy gì - môi nóng gì - điêu ngoa!
4. Đừng hỏi tôi tại sao
Thế giới này không thấy những hàng rào kẽm gai
Mà trời chiều nghe chừng tan nát
Đừng hỏi tôi dung mạo người ngày ngày trơ trơ lạnh nhạt
Và tại sao căng mắt sống đời mù lòa
Những cười nụ ẩn giấu gian ngoa
Toan tính để lại gì khi về bên kia thế giới
Những ánh nhìn cay độc gian dối
Dựng thành quách cho mình vây bọc kẽm gai
Huyệt lộ đâu
Tử thi đâu
Cái chết của mi chẳng còn ý nghĩa
Người ta thèm sống
Hạ nhau để sống
Lẩn mình vào ngụy tạo nghĩa nhân
Xưng tội ư, chẳng ai băn khoăn
Chúa có chứng giám đâu, nhiều tội bây giờ Chúa còn chưa "cập nhật"
Cái chết của mi chôn sâu dưới đất
Ai còn nhớ hôm qua mi đã chết kiểu gì?
5. Bonjour Cafe, mùa thu lặng câm
Vũng lầy cuộc đời, một thân bói cá
Tôi nghĩ về anh
Tôi nghĩ về cuộc đời
Tôi nghĩ về mấy chục năm trước
Anh đã ở đâu?
Tôi đã ở đâu?
Có khi nào ta là hai con bói cá
Cố giành nhau một chiếc cọc
Lấy đà lao xuống vũng nước chật chội
Tức tưởi khóc sự bần hèn
Hay mãi chẳng tìm đâu đỉnh trăm năm
Anh và tôi rã rời nhu nhược
Và chết như tử thi kia?
Hay tôi làm Thụy của anh
Ấp đầu vào ngực tối
Giãy dụa trong ân ái
Chết lịm trong bàng hoàng
Hay tôi làm thiên thần trong ngần
Cười cho anh hi vọng
Hay tôi và anh yêu nhau
Làm môi nóng
Làm tay lạnh
Làm thân run
Làm chân không vững
Tôi không biết phải làm gì cho đúng
Khi chính tôi - con ma mất từng phần
Đầu, mắt, tay, chân
Ôm nỗi buồn chết chóc
Của tử thi mình - không ai khóc
Thụy ơi... tình ơi...
Tôi ơi...
Bonjour Cafe, gần nửa thế kỷ Khúc Thụy Du