Di Di
Thích viết vậy thôi
Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018
Hay mình khóc một lần cho quên hết?
Tôi mở nhạc, lại nghe giọng Quang Dũng "môi nào hãy còn thơm..." Nhỏ em gái tôi nói bâng quơ lâu quá nghe lại bài này... Nhạc ở đâu chị có? Chị kế đem từ Việt Nam qua, nhờ mua dùm. Đời tao lúc nào cũng phải có nhạc mà, tôi đáp lời.
Buổi tối trong xe bít bùng. Bên ngoài xa lộ gió vù vù và nhiệt độ bây giờ chắc cỡ 5-7°C - lạnh lẽo. Cuộc sống mỗi ngày mỗi ngày trôi đi thật nhanh không kịp thở. Nhạc nhộp trong xe cũng vì thế lướt qua lướt qua bản nọ bản kia, nghe trong vô thức nên chả chú tâm gì.
Xong lại nghe bài Chiều biển vắng thênh thang, cố chú tâm vào để biết bài hát nói gì. Lại thấy bao nhiêu là cảnh sắc hình tượng rối ren trong bài hát, hay tại mình đã giản đơn tới độ không nạp nổi những hình ảnh cũ đang lướt qua lướt qua? Chắc là tại mình đã như thế, giản đơn và bôi xóa những kỉ niệm xa vời. Trí nhớ chính nó cũng không làm được gì để giữ lại cho tôi ký ức, khi chớm nhớ đã vội lảng, vội xóa nhòa?
"Mang tên em chiều in màu lá
Vừa tàn mùa sen hạ cháy trên cành
Sau lưng em cỏ lau mọc trắng đêm
Sau lưng em là hoang dại núi đồi
Yêu em tình tôi lặng lẽ
Chợt cả đại dương về hóa mưa ngàn
Đêm khuya tầm xuân còn ngái ngủ
Mơ nơi ngoài kia đường phố đông người
Em ở đâu hay đời tôi bờ không cát trắng
Giống như tôi không đợi chờ em
Trên biển vắng thênh thang đôi mùa sóng vỗ
Dù hạnh phúc nhạt nhòa đêm cỏ che mưa xóa
Hay mình khóc một lần cho quên hết
Như tượng đá khôn nguôi đợi cánh buồm
Sao nơi đây chiều câm lặng thế
Ngoảnh đầu nhìn dòng sông chẳng thấy đâu bờ
Đôi khi về khuya ngồi nhớ lại
Một cuộc tình quên tự lúc nào"
Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018
Quẳng gánh lo
Mẹ tôi nói sao chẳng thấy tôi lo lắng gì. Ngay cả lúc dầu sôi lửa bỏng. Có khi bà còn trách tôi vô lo.
Tôi là vậy. Trải qua nhiều thăng trầm mới ngộ ra được, đang lúc tình hình rất chi là tình hình thì tốt nhất là càng phải giữ cho tâm mình thanh thản được nhiều chừng nào tốt chừng đó. Lo nhiều thì mệt mỏi nhiều trong khi mình cần sức khỏe và đầu óc minh mẫn hơn lúc nào hết để giải quyết công việc. Cuộc sống đâu có bao giờ hết buồn phiền lo toan, nếu cứ mỗi khi có việc xảy ra mà ta dễ tuột mood như vậy không chóng thì chầy ta là người chết trước.
Xứ cờ huê này còn nhiều nỗi lo kinh khủng hơn xứ ta. Con người sống trong nỗi phập phồng lo sợ từ ngôn ngữ, luật pháp, giao thông đến bills bọng, ngân hàng... Cuộc sống xứ người xoay như chong chóng, đã cuộn vào thì lại khó gỡ ra nên mắc mứu trong đó, chỉ biết cắm đầu mà làm gỡ rối.
Có con tôi càng bận rộn hơn bao giờ hết. Lăng quăng suốt ngày với chúng nó, cuối tuần xách giỏ đi làm vì biết nếu chỉ ngồi ăn núi cũng lở. Ráng cày vài năm lo có nhà có cửa, cũng là lúc con lớn may ra được thảnh thơi phần nào.
Cứ nhìn rõ ràng cuộc đời của mình thì cứ vậy mà đi, hơi đâu lo lắng hoang mang?
Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018
Ai rồi cũng sẽ khác
Cô ấy... Cái cô mà từ ngày biết cổ tôi cũng bắt đầu biết thế nào là khổ sở vì yêu, hóa ra giờ cũng đã khác.
Cô ấy... Cái cô đã truyền cảm hứng cho tôi về cuộc sống tự do tài chính, sức khỏe, thời gian và một năng lượng tích cực cho cuộc sống, giờ cổ cũng đã khác.
Tôi... Tưởng đâu yêu trăm năm, yêu trọn đời, hóa ra tôi đã yêu năm lần bảy lượt. Tưởng đâu mình sẽ chiếm lĩnh được ba chiếc chìa khóa cho cuộc sống hoàn mỹ nhưng tôi lại dừng lại không đi tiếp được đến lý tưởng của cuộc đời mình.
Ai rồi cũng sẽ khác. Ai rồi cũng đến những ngả rẽ của cuộc đời mình. Ngay chính tôi, người từng nghĩ sẽ đi theo những đam mê, cũng đứng lại và hầu như bỏ cuộc.
Nhưng có điều là, không bao giờ quá muộn cho những sự bắt đầu. Chỉ là, bắt đầu cho điều gì tôi còn chưa rõ.
Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018
Tôi có hai em bé
Thời gian trôi qua nhanh. Thấm thoát mà nhìn lại mọi thứ đã thành ngày hôm qua hết rồi.
Tôi có thêm hai em bé song sinh một trai một gái, lai Mỹ.
Bố chúng là một người da trắng tóc nâu mắt xanh, dễ thương về tính cách.
Dĩ nhiên có chút bất đồng về ngôn ngữ và văn hóa, nhưng hai bên đều... dàn xếp được. Tạm thời tới bây giờ cuộc sống chung một mái nhà vẫn ổn thỏa. Không biết do tôi dễ dãi hay sao mà những khuyết điểm của ảnh ban đầu hơi khó chịu với tôi nhưng giờ tôi đều có thể cho qua và không khắt khe như trước đây nữa. Kinh nghiệm sống đã dạy tôi cách cư xử chừng mực và chớ cố thay đổi tính cách của người phối ngẫu. Vấn đề là chính tôi có thể chấp nhận được hay không mà thôi.
Tuy bận rộn với ba đứa con, nhưng tôi xoay sở bằng cách đơn giản đến mức tối thiểu mọi thứ. Nên tôi vẫn có thời gian để thư giãn, viết lách bậy bạ cho vui. Giờ tôi chỉ còn thú vui viết lách, tôi hầu như đã bỏ hết những sở thích khác. Tôi còn tự hỏi sao mình trở nên hiền quá vậy 😂.
Đang mùa đông lạnh. Năm nay tuyết chưa thấy rơi nhiều. Chỉ có những ngày u ám một tí nhưng mặt trời vẫn lên. Tôi vẫn thời kỳ hậu sản nên chui rúc trong nhà ấm áp với con, hiếm hoi lắm mới thò đầu ra dòm đường xá một chút. E ngại cái lạnh se sắt này.
Tôi có gia tài là một nách ba đứa con. Đánh đổi nhiều thứ qua một năm sóng gió. Thời gian vẫn trôi, dòng đời vẫn thế dù tôi vui buồn thế nào. Nên tôi tạm thời gác lại những ký ức không mấy vui để chăm lo cho cuộc sống của chính tôi hiện tại.
Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017
Tình muộn
Tôi lướt qua nhiều tin nhắn làm quen. Sau vài câu thăm hỏi xã giao, sẽ là lời mời hẹn gặp nhau đâu đó. Tôi trả lời với họ là tôi chưa thể vào lúc này. Một vài người kiên nhẫn nhắn tin cho tôi tiếp những ngày sau đó. Nhưng kỳ thực tôi chưa muốn đi gặp ai. Không phải tôi thiếu tự tin, chỉ là vì tôi chưa hiểu mình tìm kiếm gì trong những mối quan hệ mới.
Rồi trong số đó có một tin nhắn khác hơn làm tôi bật cười.
- Chúng ta ra khỏi chỗ này và kết bạn đi.
Thực ra nó cũng không có gì đặc biệt, nhưng nó là sự khác lạ khiến tôi liên tưởng đến những bộ phim Hàn nam chính dắt tay nữ chính nói "chúng mình hãy bỏ chỗ này và đi cùng nhau đi".
Rồi không hiểu sao tôi lưu lại số điện thoại của người đó, cả facebook nữa.
Lâu lâu người ta lại nhắn, tôi có lúc trả lời có lúc không. Tôi lúc ấy đang rối rắm vì mối quan hệ cũ. Có khi tôi trả lời nhát gừng và có nhiều câu nghe ra xấu xí thậm tệ. Người ta vẫn thỉnh thoảng nhắn, và rủ tôi đến nhà xem... chó. Tôi từ chối đủ đường. Tôi chưa bao giờ chuẩn bị cho một mối quan hệ mới trong khi chuyện cũ của mình chưa xong hết.
Rồi một ngày tôi đi gặp người đó.
Tôi đeo giỏ chéo vai. Trang phục bụi bặm. Tóc cột cao và trang điểm xoàng xĩnh. Lòng tôi chả có tí hồi hộp.
Tôi đi bộ trên vỉa hè. Con đường nửa bên kia đang làm nên tôi thấy khó khi vừa đi vừa ngó tìm số nhà. Quãng đi bộ khá xa khiến tôi nổi cáu.
Đằng kia một gã cao lêu khêu tiến lại. Một cái bắt tay và ôm nhẹ.
Thế thôi, để bắt đầu một mối quan hệ hoàn toàn khác xa với mong muốn và tưởng tượng của tôi. Những điển lễ và nghi thức đã bị dẹp bỏ. Tôi có dễ dãi quá không? Khi mà điển lễ và nghi thức trong mối quan hệ cũ cũng không làm tôi có được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi nghĩ hay là cứ thả lỏng mình trong sự vô nguyên tắc một lần coi sao.
...
- Sao không hỏi về quá khứ của em?
- Anh không quan tâm đâu. Chỉ cần biết em từ lúc này trở đi thôi.
...
- Em nhiều khi rất ngốc.
- Anh biết.
...
- Em sẽ bỏ anh nếu em thấy không yên ổn bên anh.
- Đừng để đầu óc nghĩ về điều chia tay. Bố mẹ anh, bố mẹ em, họ đã sống với nhau bao lâu rồi?
...
Những câu trả lời đơn giản làm tôi bất ngờ. Nhưng đó lại là những câu mà tôi mong muốn được nghe nhất. Qua những gập ghềnh của cuộc đời tôi cần gì hơn là những điều đơn giản nhất đây?
Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017
Trong những cảm hứng bất chợt
Có mấy người bạn thấy tôi viết nọ viết kia, bảo Di đi lộn nghề rồi. Thành nhà văn thì mới đúng.
Thật ra có lúc tôi cũng mong rằng mình sẽ có chút thành công trên con đường văn chương, thứ mà tôi chịu khó đắp bồi nhiều nhất trong những sở đoản khác của mình. Nhưng tôi lại từ bỏ nhiều phen, ngưng nhiều lần, và viết dễ dãi tạp nham. Chính ra nguyên nhân vẫn là sự thiếu kiên trì mà thôi.
Thêm nữa là tôi ngượng. Văn chương làm ra tôi một nhân cách khác, thứ nhân cách cảm xúc nhiều hơn lý trí và tôi xấu hổ vì điều này với người thân người quen, họ có lẽ đã quen với một tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, bất cần, chứ không phải là con người nhiều nội tâm xúc cảm. Tôi có vẻ như không dám sống thật với chính mình, tránh né và lẩn khuất với cảm giác của mình. Sống thế cũng khổ chứ sung sướng gì. Họa may còn một chốn vắng vẻ này, tôi viết những gì cho tôi.
Mưa, nắng, tuyết, sương mù. Evergreen thành phố bốn mùa trong một ngày làm tôi ẩm ương dễ sợ. Làm tôi thèm một góc nhỏ, ngồi xoa tay chờ cốc cà phê nguội bớt, nhấp nhỏm chờ lòng phố đèn lên, để tôi còn về với dòng sông của tôi, dòng sông ký ức.
Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017
Tự dưng thích... có con
Người ta nói con cái là Trời cho. Cũng như một duyên phận giữa người với người. Tôi cũng trầy trật lắm mới có được Ruby. Giờ nó lên mười bắt đầu tự lo cho bản thân những việc đơn giản trong sinh hoạt hàng ngày, thì tôi lại muốn có một đứa con nữa. Mẹ đơn thân thì có làm sao. Cày bừa nuôi con như đã từng, sao phải xoắn?
Nghĩa là tôi phải có một đối tác và xác định ngay từ đầu rằng mình chẳng cần đến hai chữ "trách nhiệm" từ người kia. Tôi cũng không mấy thích việc kết hôn một lần nữa và xứ sở này chẳng có quan trọng gì việc phải có một người cha cho những đứa con. Tôi đơn giản cần những đứa trẻ do tôi sinh ra và nuôi dưỡng chúng. Nhưng chắc tôi sẽ phải đối mặt với một vài vấn đề khó khăn, tôi biết.
Hôm qua tôi coi facebook thấy cô bạn thân đang ở Việt Nam đi chơi đâu đó ở Đà Lạt. Cô ấy mang thai những tháng cuối và đi thư giãn một mình. Cô tiền sử có chứng trầm cảm sau sinh và khá vất vả với đứa con đầu của cô. Nhưng tôi hơn ai hết hiểu được niềm hạnh phúc được làm mẹ, dù là lần đầu hay lần thứ bao nhiêu cũng vậy, cảm giác đứa con mình chào đời thật thiêng liêng khôn tả. Tôi đã thức suốt đêm và những ngày sau đó chỉ để ngắm nghía và bao bọc cho đứa con yêu của mình. Tôi ấp ôm và thầm lặng hi sinh cho tới khi đứa trẻ có thể tự mình đi những bước đầu tiên vào đời.
Và giờ tôi thực sự muốn làm điều đó lại lần nữa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)