Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Chờ anh








Hôm nay không còn anh nữa
Những tiếng cười theo gió tan hoang
Lá đổ tiếc nhớ đường đi
Mặt trời nấp sâu vùng tóc 

Những tháng năm ô cửa mở toang chờ dấu giày khu trú
Trí nhớ muộn mằn một hơi ấm thân quen
Có những góc chẳng bao giờ sáng lên
Là em thỉu thiu nằm đợi
Một tiếng động cựa thúc hối
Những nôn nao cuốn khao khát xa gần

Chờ anh... chờ anh...
Chờ anh...
Chạm từng ngọn lông măng đau riết
Những cái bấu vai, tay rời níu thịt
Những khô môi trông nước mắt tràn về

Chờ anh... chờ anh...
Chờ anh
Ngọn đèn chẳng buồn thắp lên 
Loài thiêu thân rã rời cánh mỏi
Chết rồi chưa kịp sám hối
Đức tin chết trụi cánh mình
Em cũng chết rồi... trong lặng thinh
Đời đã ngưng ngoài kia ô cửa
Tiếng giày ngập ngừng - về chi nữa
Bởi hiến dâng - hết - oặt mềm
Mỉa mai, một chiều lên
Ngọn hải đăng bừng trong mây nước
Chỉ còn em hết hơi, bạc nhược
Giấu loanh quanh cái chết đã đời

Tiếng cười nào trong vắt, anh ơi
Một sáng mai nuốt vào ngực ấm
Thổi hơi mình vào màn sương lạnh
Gọi mong manh về...








Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Demo









Em có những bản demo cho cuộc đời mình
Những bản của từng chiều nằm nghiêng nghĩ ngợi
Em nghĩ mình sẽ ''chạy''thử chúng
Khi cuộc đời vẫn tuần tự trôi đi

Bản demo của tuổi mười lăm
Anh nhỉ
Khi tiếng chim đầu ngày đã lảnh lót tung tăng
Trên những cây dừa xanh xanh
Có bóng một làn mây mỏng tanh 
Băng qua bầu trời trong vắt
Bản demo thênh thang, chẳng bao giờ quá chật
Cho những cô em chân sáo vào đời
Cho những ngày dù mưa, dù nắng - vẫn tươi
Nhưng rồi tuổi mười lăm bản demo em chết.

Bản demo của tuổi hăm mốt
Khuôn viên đại học khép lại sau lưng
Em miệt mài, vật vã, điền vào bản lý lịch mông lung
Cù bất cù bơ giữa biển đời ô trọc
Tôn giáo: không
Chính trị: không
Dân tộc: Kinh (em tính điền vào một chữ không cho đồng bộ)
Chẳng có ý nghĩa gì những thứ quanh quất đó
Hai mốt tuổi, bản demo cho em biết em chỉ là con người
(Như anh)
Và tuổi hai mốt em cũng chết đi.
Bản demo vô tri.

Bản demo của tuổi băm ba
Ừ thôi, 
Đã đến lúc chẳng cần phải điền cái gì nữa cả
Bầu trời cũng nhiều khi chẳng xanh màu lá
Lý lịch mãi mãi vẫn chưa thấy trong lành
Em tính gục đầu một lần vào anh
Vào cõi sống, vào cõi người chao chát
Gục vào đời những chiều chếnh choáng
Muốn khóc thôi, khóc đã đời
Bản demo băm ba xa khơi...

Em góp lại những bản demo
Những bản để dạo chơi
Trong cuộc đời của em, không còn gì để mất
Em cũng chẳng tạo nên thêm một bản nào nữa
Những phép thử luôn mang lại cảm xúc khôn lường
Cũng chẳng được công nhận
Cũng chẳng thêm yêu thương
Em gạt hết nỗi sầu thời xanh ngát
Đổi lấy một bản chính thức
Cho một nửa đời còn dang dở
Riêng mình
Được không anh?







Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Quên










Vì em đã từng quên
Mùi anh, mùi em, mùi những chiều quyến dụ
Để lấp vào những chiều hoang vắng
Một mùi hương khác, tạm bợ, u hoài

Vì em cũng từng quên nụ cười anh sớm mai
Lúc cựa quậy đón bình mình anh lẫn lộn nhớ - quên nụ cười nào xa ngái
Thách thức gã đàn ông háo thắng, vụng dại
Cố lấp đi trong nụ cười em bé bỏng thật thà

Em từng quên
Từng quên
Từng quên...
Và thứ tha...

Có gì đâu anh giữa biển người bội bạc
Một câu hứa
Một lời thề
Một minh chứng
Có nghĩa gì đâu?
Khi ta hôn nhau
Nụ hôn xóa mờ tội lỗi
(Đã nhiều năm về trước
Ta cũng phải cố quên đi
Cho trắng sạch lòng mình)

Có nghĩa gì đâu
Chỉ một lần xưng tội
Với chúa, hay với người nào chịu nghe, 
Rồi xoa đầu, tay vuốt ve
Tha cho mi lần này, lần này thôi đấy nhé
Và lại trong trắng hôn nhau
Nụ hôn không có màu
Không một mùi tội lỗi
Lẫn vào hai cái lưỡi điêu ngoa
Những trắng trong (dù gian trá)
Mị nhau, giữa những dập dồn

Người ta phải tập quên...
Tập quên...
Tập quên...

Và thứ tha...





Tình gì người - ta










1. Những chiều cuối tuần thường thì rất buồn
Đường thì rất nắng
Hàng quán trống vắng
Gió lặng đi đâu?
Người ta ngồi ngó bâng quơ
Trên kia lũ sẻ già buồn thiu rỉa lông rụng đầy gác mái
Không thèm kêu la hay khóc lóc
Về cái phận già
Chỉ có người - ta giáp mặt xế chiều
Khóc cười lu loa

2. (Vì anh đã đến và chạm vào người - ta
Những cái run rất nhẹ, rất khẽ
Ngỡ giọt cà phê chiều, se sắt hương bay
Chạm vào ân ái tưởng đã ngủ say
Người ta nằm yên, nghe triền đê gió chiều lộng thổi
Thôi - vùi lấp đời trong bóng tối - kiếm sự bằng an)

3. Ngủ thôi, người ta ơi
Những phiêu linh đành khép lại
Trả về sương chiều, quan tái
Trả lại khù khờ, chập choạng tà huy
Ngủ mơ giấc mộng xuân thì
Thức rồi lại hỏi, tình gì người - ta?


Di Di, 14/7/2015


Mỏng








Và hôm nay cũng như mọi ngày
Tin tức đưa những chuyện đau lòng muôn thuở
Người ta cắt xé vào những thứ vốn dĩ đã rất đau đớn
Rồi bàn tán xôn xao

Em cũng buồn đây, nỗi buồn nhỏ bé
Như con chim sâu chiều rũ cánh ướt đầm mưa
Chẳng ai biết đến tiếng hót mỏng tang 
đoản mệnh
Mưa gào thét đưa tiễn buổi xa đời

Thế giới có những chuyện lớn lao
Những chuyện nhỏ bé
Những chuyện nhiều người nói tới
Những chuyện chẳng ai màng để tâm
Những thứ rình rang đi vào cõi chết
Cũng có những thứ lặng ngắt gửi phận mình

Mưa rất nhiều...
rất nhiều...
Còn em lặng thinh...


Di Di 14/7/2015

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Và nỗi nhớ như ngàn tên giằng xé









Mặt trời đi đâu
Đi đâu
Đi đâu...
Buổi chiều tối sầm cơ cực
Nơi chiếc bàn còn đôi người thổn thức
Gửi cho nhau phút ân ái sau cùng
Mặt trời đi đâu
Đi đâu
Đi đâu...
Chỉ lát nữa đây ai về nơi khác
Chiếu chăn xa người lạnh nhạt
Vết yêu còn khắc da mình
Em co người lặng thinh
Nỗi nhớ mù lòa tê dần thân xác
Chiều nay mặt trời đi lạc
Mưa theo gió gọi về
Ta ngang trái, u mê
Đội gió mưa xa người nơi ấy
Nỗi đau nào tang thương đến vậy
Ta lấp đất chôn tình
...
Buổi chiều, mặt trời đi rồi
Em lặng thinh
Gói nỗi nhớ như ngàn tên giằng xé
Vào trái tim chết mòn khô lệ
Tiễn ta nghìn trùng...